Đại Hạ Văn Thánh

Chương 359 Thiết lập Kỳ Lân các. Vương triều Đại Hạ tái khởi mầm tai vạ, giết cả thôn ở biên cảnh khiến cả nước phẫn nộ.(7)

“Cẩm Niên thúc, ta cũng tham gia.”

Lúc này Lý Cơ hưng phấn nói.

“Được.”

“Tính cho ngươi một người. Nhưng mà cũng phải làm theo quy củ.”

“Làm tốt sẽ cho ngươi làm Phó Các chủ.”

Lý Cơ muốn tham gia, Cố Cẩm Niên cầu còn không được. Bất kể nói thế nào đây chính là hiềm nghi có kết bè kết cánh. Vĩnh Thịnh Đại Đế sẽ mặc kệ đời sau của Hoàng đế sao?

Nếu Lý Cơ tham sự, nói thế nào cũng là có ô dù.

Mà nghe Lý Cơ cũng gia nhập, mọi người càng thêm cầu còn không được.

Lý Cơ cũng hưng phấn không thôi. Phó Các chủ sao, mẹ nó, cảm giác so với Hoàng đế còn thơm hơn?

“Được rồi, Vương huynh ngươi cẩn thận xử lý. Chức trách lớn như thế giao cho ngươi, không thể phạm sai lầm.”

Cố Cẩm Niên nhìn Cố Cẩm Niên nói như thế.

Người kia hết sức kích động.

Hắn há có thể không rõ Cố Cẩm Niên đây là đang chiếu cố mình sao?

Mình đến đăng ký xem như có quyền lợi, thuộc về cao tầng của Kỳ Lân Các.

Nội tâm của hắn hết sức cảm động nhưng không nói gì thêm. Chỉ nặng nề gật đầu, muốn đem chuyện này làm cho tốt. Không chỉ vì Cố Cẩm Niên mà chủ yếu là vì chính mình.

Cũng đúng lúc này.

Một tiếng ho khan vang lên.

Là Tô Văn Cảnh.

Sau khi Tô Văn Cảnh xuất hiện, đám người nhao nhao trở lại chỗ, thoáng thu liễm nụ cười một chút.

Tô Văn Cảnh đi đến.

Chuyện vừa rồi hắn đã nghe rõ, nhưng mà hắn không quản nhiều. Mà chỉ cầm một số hồ sơ đến đến chủ vị.

“Một người một ngày làm vi sư đã kết thúc.”

“Lần này thư viện Đại Hạ cũng đã có xếp hạng.”

“Đây là bảng danh sách, các ngươi tự mình quan sát, lão phu liền không nói.”

Tô Văn Cảnh nói sau đó đưa ra một trương giấy tuyên, lơ lửng giữa không trung để đám người quan sát.

Xếp hạng thứ nhất, rõ ràng là Cố Cẩm Niên.

Điều này không ngoài dự đoán.

Nhưng xếp hạng thứ hai là Tô Hoài Ngọc lại có chút cổ quái.

Trong học đường, Tô Hoài Ngọc đối với bài danh này dường như không có bất kỳ hứng thú nào. Thậm chí Kỳ Lân Các mới lập này hắn cũng đều không có chút hứng thú. Một mực ngồi ở đó, cao lãnh đến cực điểm.

“Phu tử, đây là căn cứ giảng bài mà xếp hạng sao?”

Có người hỏi thăm Tô Văn Cảnh.

Dù sao thứ hạng này không chỉ thứ hai mà cảm giác toàn bộ đều có chút cổ quái. Có ít người không thể sắp xếp cao như vậy. Hơn nữa còn có những tên khác không phải người Hướng Thánh Đường.

“Cũng không phải.”

“Các ngươi còn nhớ rõ ngày đầu tiên lên núi, có hai tên quan sai giam phạm nhân không?”

Tô Văn Cảnh nhắc lại chuyện lúc lên núi.

“Nhớ kỹ.”

Đám người đều trả lời rằng bọn hắn vẫn nhớ việc này.

“Được. Căn cứ theo các ngươi trả lời, Hình bộ đã để quan viên các nơi lần lượt làm theo.”

“Câu trả lơi của Cố Cẩm Niên khiến cho quan sai nơi đó một mẻ hốt gọn giặc cướp.”

“Cho nên xếp hạng thứ nhất.”

Tô Văn Cảnh không mặn không nhạt nói.

Vừa dứt lời, cả sảnh đường xôn xao.

Cũng không phải kinh ngạc vì Cố Cẩm Niên thứ nhất mà là ai cũng không ngờ, thư viện Đại Hạ lại đùa làm thật?

Lúc ấy phần lớn bọn hắn cho câu trả lời chính là chém đầu, không cho cơ hội.

Lại không ngờ sẽ thật sự phát sinh.

Không hổ là thư viện Đại Hạ thật sự là đáng sợ.

Nhìn phản ứng của mọi người, Tô Văn Cảnh rất hài lòng.

“Một ngày kia, các ngươi đều sẽ vào triều làm quan hoặc ở một địa phương nào đó làm quan phụ mẫu hoặc là Đại tướng nơi biên cương hoặc là Đại tướng quốc chi.”

“Nhưng các ngươi phải nhớ kỹ, dù làm bất kỳ chuyện gì đều cần nghĩ cho kỹ. Nhất là sau khi làm quan, mỗi mệnh lệnh mà các ngươi đưa ra đều không thể thu hồi. Xảy ra sai sót sẽ phải gánh vác trách nhiệm.”

“Người xếp hạng chót đã bị trục xuất khỏi thư viện Đại Hạ.”

“Hắn lựa chọn phái người thông đồng cùng giặc cướp làm bậy, ý đồ là lấy manh mối tình báo. Nhưng kết quả chính là giặc cướp bảo trì cảnh giác, giả vờ đồng ý để thoát khỏi đại lao rồi đem đối phương giết hại, biến mất không còn tăm hơi.”

“Mặc dù quan phủ lại lần nữa bắt về quy án nhưng nha dịch kia đã chết. Đây chính là hậu quả.”

Tô Văn Cảnh nhàn nhạt nói.

Nói ra thành tích của tên đứng cuối cùng cũng làm cho tất cả mọi người động dung.

Cho dù là Cố Cẩm Niên cũng không khỏi động dung.

Đây đúng là một giáo huấn khắc sâu.

“Đi.”

“Việc này sau khi trở về các ngươi hãy suy nghĩ cho tốt.”

“Hiện tại trong tay lão phu đang có năm phần hồ sơ của Hình bộ. Đây là đầu đề của tháng thứ hai.”

“Năm phần hồ sơ này đã định án nhưng lão phu lại muốn sau một tháng các ngươi cho tổng kết xem hồ sơ có phải có chỗ sơ suất hoặc là không phạt nặng hoặc là phạt nhẹ. Các ngươi nhất định phải đối đãi nghiêm cẩn, có lỗi thì nói, không sai thì kết.”

“Các ngươi phân thành bảy người một tổ, thảo luận cùng nhau. Quan điểm tổng kết lão phu cần có ít nhất năm người đồng ý mới có thể nộp bài thi. Đồng thời cho lý do tương ứng, cuối cùng do lão phu phê duyệt.”

“Các ngươi có hai ngày lựa chọn người, góp đầy đủ bảy người.”

Tô Văn Cảnh nói.

Cũng nói thẳng đầu đề của tháng thứ hai là gì.

Loại đầu đề này thật đúng là không giống bình thường khiến đám người hiếu kỳ.

“Góp đủ người thì đến thư phòng tìm ta.”

Nói xong lời này, Tô Văn Cảnh đứng dậy, đến nhanh đi cũng nhanh.

Lưu lại đám người gom đội ngũ.

Mà cùng lúc đó.

Kinh đô Đại Hạ.

Một bóng người nhanh chóng tiến vào Binh bộ.

Sắc mặt vô cùng khó coi.

“Biên cảnh cấp báo.”

“Đêm khuya hôm qua, mười ba thôn ở biên cảnh bị tàn sát thảm khô, không còn người sống sót.”

“Tướng sĩ tuần tra trong cơn giận dữ đã mang theo ba trăm quân tinh nhuệ chém giết hai trăm binh lính Hung Nô. Sau đó bị Hung Nô bắt sống, bêu đầu thị chúng.”

Giọng nói vang lên.

Bên trong Nội đường Binh bộ.

Mấy người đều trợn mắt.

“Đúng là mẹ nó lật trời rồi.”

“Bọn súc sinh này.”

“Thật sự coi Đại Hạ ta không người sao?”

“Đi, vào kinh thành diện Thánh.”

“Nếu ai còn dám ngăn cản lão tử thì lão tử sẽ đánh cho hắn lột da ra.”

Binh bộ thượng thư lớn tiếng giận dữ quát lên.

Tất cả các đường đều kinh động.

Như thế.

Sau nửa canh giờ.

Từng đạo hoạn quan đi ra, tiến về trong phủ bách quan.

Bệ hạ nổi trận lôi đình.

Triệu tập bách quan vào triều.

Ở trong Dương phủ.

Biết được đột nhiên tuyên triệu, Dương Khai không khỏi nhíu mày, thấy chuyện không ổn.

Sau khi hỏi thăm quan lại một chút, đại khái biết được một ít chuyện, Dương Khai không khỏi hít sâu một hơi.

Sắc mặt vô cùng khó coi.

“Lại là bọn hắn?”

Sắc mặt Dương Khai khó coi, lát sau quay người trở lại trong phủ, lập tức viết thư giao cho quản gia.

“Hoả tốc đưa đến phủ Trấn Quốc Công ngay.”

“Nhất định phải giao tận tây Trấn Quốc Công.”

Dương Khai cực kỳ nghiêm túc nói.

Lúc này đã xảy ra chuyện lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận