Đại Hạ Văn Thánh

Chương 690 Khổng gia đại nạn, tam phương đàm hoà, quốc khố trống rỗng, ngươi cũng xứng ban tự cho cháu trai trẫm?(4)

"Ừm."

"Cảnh nhi, phụ hoàng rất coi trọng ngươi."

"Lại thêm vài năm nữa, phụ hoàng thật sự liền không xong rồi."

"Ngươi phải nhanh một chút, nhanh làm ra công tích, như vậy, phụ hoàng mới có thể an tâm truyền vị trí này lại cho ngươi."

"Nếu như phụ hoàng thật sự không thể kiên trì đến lúc đó, vậy ngươi tuyệt đối không được trách phụ hoàng nhé."

Hoàng đế Đại Kim nhìn nhi tử thứ ba, nói như thế.

"Phụ hoàng nhất định trường mệnh, xin phụ hoàng vạn lần không được suy nghĩ như thế."

Người sau nói, đồng thời trong lòng cũng vô cùng vui sướng.

Thấy Tam hoàng tử vui sướng, Đại Kim Hoàng đế cũng lộ ra vui sướng giống vậy trong ánh mắt.

Sau khi Tam hoàng tử rời đi.

Hoàng đế Đại Kim đứng dậy, bước ra đại điện, đi tới trong ngự hoa viên.

Không bao lâu sau, một thân ảnh xuất hiện.

Là Nhị hoàng tử Đại Kim.

"Nhi thần, khấu kiến phụ hoàng."

Nhị hoàng tử Đại Kim mặc bộ áo nho bào kỳ lân bạch ngọc, trông hắn như một người đọc sách bình thường, lễ bái với Đai Kim Hoàng đế.

"Vũ nhi."

"Tiên đảo hải ngoại sắp mở cửa."

"Đây là tiên lệnh lên đảo."

"Ngươi lên Tiên đảo, cẩn thận điều tra sự tình Long đỉnh."

"Nếu như tìm được Long đỉnh trong truyền thuyết, hoàng vị này của trẫm, chính là của ngươi rồi."

"Bất kể đại ca ngươi hoặc tam đệ ngươi phục hay không phục, trẫm đều sẽ gắng sức sắp xếp hết thảy, giúp đỡ ngươi ngồi lên vị trí này."

Hoàng đế Đại Kim lấy tiên lệnh ra, đưa cho người sau.

Nhị hoàng tử nghe thế lập tức vui mừng cực kỳ.

Có chút thụ sủng nhược kinh nhận lấy tiên lệnh.

"Đa tạ phụ hoàng."

"Xin phụ hoàng yên tâm, nhi thần nhất định sẽ dốc hết toàn lực, vì phụ hoàng ngài tìm ra Long đỉnh."

Nhị hoàng tử vô cùng kích động.

Nhưng Hoàng đế Đại Kim lại lắc đầu.

"Cũng không phải là tìm vì trẫm, là tìm vì chính ngươi."

"Long đỉnh cửu Châu, chính là Đế khí của vương triều, vương triều Đại Kim có Long đỉnh Thanh Châu, cho nên có thể trồng ra Long mễ Đại Kim, khiến cho vương triều Đại Kim ta cường giả đông như mây."

"Vương triều Đại Hạ thì có được Long đỉnh Dương Châu, cho nên có thể rèn đúc ra thần binh lợi khí."

"Vương triều Trung Châu lại có hai Long đỉnh, còn lại năm cái Long đỉnh, không biết ở nơi nào, trẫm điều tra ba mươi năm mới tìm được dấu vết để lại, chỉ cần ngươi có thể tìm ra Long đỉnh này, hoàng vị chỉ ngươi mới có thể ngồi."

"Mà vương triều Đại Kim cũng đương nhiên sẽ đi đến đỉnh cao huy hoàng, một ngày nào đó, có thể vượt qua cả vương triều Trung Châu."

"Vũ nhi, phụ hoàng rất kỳ vọng vào ngươi."

"Cái hoàng vị này, phụ hoàng ngồi không được bao lâu nữa, nói không chừng qua thêm vài ngày là phải băng hà, thời gian không đợi người, nếu như phụ hoàng buông tay, vậy hoàng vị này chính là của đại ca ngươi rồi."

"Tự ngươi ước lượng cho tốt, phụ hoàng chỉ có thể giúp ngươi tới đây thôi."

Hoàng đế Đại Kim nói vô cùng chân thành, trong ánh mắt đầy kỳ vọng.

Khiến Nhị hoàng tử càng kích động không thôi, hận không thể đến tiên đảo hải ngoại ngay bây giờ, để tìm ra Long đỉnh cho vương triều Đại Kim.

"Xin phụ hoàng yên tâm, nếu như không tìm thấy Long đỉnh, hài nhi cũng không còn mặt mũi nào gặp phụ hoàng."

Nhị hoàng tử kích động vô cùng.

"Tốt."

Hoàng đế Đại Kim hài lòng gật đầu, một lát sau, Nhị hoàng tử rời đi.

Nửa canh giờ sau.

Một tên thái giám đi tới.

"Bệ hạ, Đại hoàng tử đã trở về kinh đô."

Lão thái giám đi tới, cung kính hành lễ với Hoàng đế Đại Kim.

"Ừ."

"Nói cho Thái tử, Nhị hoàng tử đang ở tiên đảo hải ngoại tìm kiếm Long đỉnh, Tam hoàng tử thì định khống chế Khổng gia."

"Bảo rằng trẫm lo lắng thay cho nó, để nó tăng tốc chút, sớm bước vào Võ Vương cảnh, nếu nó trở thành Võ vương, Hoàng vị của Đại Kim nhất định là của nó, trẫm sẽ tận lực dẹp trừ nghị luận, mau chóng thoái vị."

"Thiên hạ không có Hoàng đế trị vì sáu mươi năm, trẫm mệt mỏi rồi, bảo nó nhanh lên."

Hoàng đế Đại Kim nói như thế.

"Nô tài tuân mệnh."

Người sau gật đầu, ngay sau đó rời đi, truyền đạt thánh dụ.

Chờ sau khi thái giám rời đi, đế vương Đại Kim lúc này mới chậm rãi thở hắt ra, vẻ mặt lộ ra sự vô tình.

Đúng thế.

Thiên hạ này không có Hoàng đế sáu mươi năm?

Vậy ta, sẽ làm một vị Hoàng đế trăm năm.

Hắn tuy đã già, nhưng trong mắt vẫn đầy dã tâm.

Cứ thế.

Nháy mắt, bảy ngày đã trôi qua.

Bảy ngày này, cũng không thể khiến người đời quên mất chuyện Khổng Thánh giáng lâm, ngược lại còn ủ lên men, dân chúng bàn luận càng sôi nổi hơn.

Khổng Thánh giáng lâm, xử phạt người đọc sách thiên hạ, chém Nho đạo một đao.

Còn tước đi khí vận của dân chúng Đông Hoang cảnh.

Thậm chí Cố Cẩm Niên đã được Khổng Thánh khâm điểm làm vị thánh của hậu thế, những chuyện này, nói suốt một tháng cũng không đủ đâu.

Nhưng theo bảy ngày này lên men.

Các đại vương triều cũng bắt đầu động thủ.

Đầu tiên là vương triều Đại Kim dẫn đầu niêm phong Khổng phủ Đại Kim, bắt tất cả người của Khổng phủ bao gồm cả gia quyến, giam vào thiên lao.

Hình bộ Đại Kim liệt ra thập đại tội trạng tra rõ từng cái, sau khi chuyện này diễn ra.

Vương triều Phù La cũng ngay lập tức tra xét Khổng phủ nghiêm ngặt, xem có thông đồng với địch nước khác không, người cũng bị bắt giam trong thiên lao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận