Đại Hạ Văn Thánh

1064 Ăn đi! Đều ăn cho ta đi! Các ngươi vì sao không ăn? Ổn định tai ương quận Giang Trung! (5)

Dựa theo tiến độ trước mắt, có thể đủ cam đoan trong vòng một tháng rưỡi quận Giang Trung không thiếu Chân Long bảo gạo.

Mà triều đình vận lương cộng thêm bên trên còn dư lại ba thành, cùng với các phe quyên tặng, cũng có thể duy trì quận Giang Trung hai tháng sẽ không thiếu lương.

Đối với người trong thiên hạ mà nói, Cố Cẩm Niên hiện tại nên suy tính là chẩn tai. Nhưng trên thực tế Cố Cẩm Niên bây giờ suy nghĩ không phải chẩn tai nữa.

Mà là làm như thế nào khôi phục nông sinh.

Ngày mai, chính là thời khắc quan trọng nhất.

Ngày mai nếu như dân chúng có thể chống đỡ mình, tai họa ở quận Giang Trung sẽ hoàn toàn ổn định xong.

"Hầu gia thật anh minh."

"Vẻn vẹn vài câu tán dương, đã để Hầu Quân lâng lâng, trong lúc bất tri bất giác trúng kế."

"Xin Hầu gia yên tâm, việc này Phương mỗ nhất định sẽ xử lý thỏa đáng."

Phương Kính Thành tán dương Cố Cẩm Niên một tiếng. Sau đó tiến đến phỏng theo bút tích của Hầu Quân.

Mà giờ khắc này.

Trong phủ thành.

Đột nhiên, từng cái bàn xếp đặt ra tới, lít nha lít nhít, chiếm cứ một khối đất trống. Đồng thời dưới mệnh lệnh của Hầu Quân cửa thành lại bị mở ra mấy cánh cửa.

Như vậy, dân chúng lũ lượt toàn bộ chạy ra ngoài, vốn dĩ dân chúng đang xếp hàng cũng từng người chen tới, còn tưởng rằng là lại mở ra cửa vào xếp hàng mới.

Một nhóm người dân cướp được chỗ ngồi đầu tiên, từng người cao hứng bừng bừng, cười không ngậm mồm vào được.

Mà những người dân không cướp được chỗ ngồi thật cũng không khó chịu, tối thiểu nhất so cái này hàng dài đội ngũ thật tốt hơn nhiều rồi.

Không thể không nói, một thao tác như thế của Hầu Quân, nháy mắt hóa giải không ít áp lực xếp hàng.

"Các vị hương thân phụ lão, Ninh Vương có lệnh, nhất định sẽ làm cho mọi người ăn đồ ăn ngon no bụng. Xin mọi người yên tâm, không cần chen chúc."

"Mọi người nhất định phải ghi nhớ, Ninh Vương quan tâm dân chúng, không muốn mọi người chịu khổ, cố ý để chúng ta đến đây bày tiệc, chẩn tai cứu dân."

Từng tiếng nói vang lên, các tướng sĩ điên cuồng thổi phồng lấy Ninh Vương.

Dân chúng không biết là tình huống như thế nào, dù sao nghe thấy có cơm ăn, tận đáy lòng vẫn là vui vẻ. Cho nên từng tiếng tán dương vang lên. Khen ngợi hay như vậy khiến cho Hầu Quân mừng rỡ vô cùng.

Giống như ông ta đã nghĩ, lần này nếu vận chuyển thật tốt, tất nhiên có thể làm Ninh Vương kiếm lấy số lớn danh vọng, đạt được vô tận dân ý.

Như thế, ước chừng sau nửa canh giờ.

Cố Cẩm Niên bên này vì dân chúng chuẩn bị Chân Long Đại Hạ xong. Nhưng mà nơi này dù sao cũng là địa bàn tướng sĩ của Cố Cẩm Niên, Hầu Quân không thể tới gần quá, cũng không thể phái người tới gần.

Chỉ có thể đứng ở đằng xa quan sát.

Không có bất kỳ điều gì ngoài ý muốn, mỗi người dân trong chén đều chỉ có khoảng trên dưới ba đến bốn lượng cơm. Có thể còn chưa đến bốn lượng, ba lượng nhiều một tí tẹo như thế. Coi như nhiều nhất chính là nhiều hơn một lượng gạo một chút.

Nói thật, nghe thấy cùng nhìn thấy hoàn toàn là hai khái niệm. Khi thấy cảnh tượng này, trong lòng Hầu Quân không khỏi cảm khái.

"Xem ra thám tử nói không giả."

"Cố Cẩm Niên, cách làm của ngươi như vậy thật ra là đúng, lương thực không đủ, một người một ngụm, chỉ cần không chết đói là được."

"Đáng tiếc, ngươi căn bản cũng không biết rõ quận Giang Trung có ý vị như thế nào. Nếu như quận Giang Trung rối loạn, Đại Hạ cũng sẽ rối loạn. Thiên hạ không chỉ có riêng một mình Ninh Vương muốn quận Giang Trung loạn lên."

"Lần này, bị ta nắm lấy cơ hội, thu hoạch dân ý, cũng coi là giúp ngươi một tay. Qua mấy ngày nưa ngươi sẽ biết cái gì gọi là kinh khủng."

Hầu Quân lên tiếng, trong lòng nghĩ như vậy.

Nhưng mà, tướng sĩ bên cạnh lại phát hiện một chút manh mối.

"Đại nhân, giống như có chút vấn đề."

"Đại nhân ngài nhìn, những người dân này ăn xong cơm này, từng người cao hứng bừng bừng, không có nửa điểm bất mãn, dường như cũng không có phản cảm đâu?"

Có tướng sĩ thị lực vô cùng tốt, cho dù là cách xa nhau bốn, năm trăm mét, nhưng vẫn có thể thấy rõ ràng nơi xa xảy ra chuyện gì.

Nghe nói như thế, Hầu Quân xem thường nói.

"Đây chính là do ngươi không hiểu, nạn dân coi là dân sao? Bọn họ đều là một chút người đói đến điên rồi. Cố Cẩm Niên mặc dù chỉ là cho bọn họ ăn cơm nhưng dầu gì cũng là quân lương, phẩm chất so với lương thực bình thường đều tốt hơn không ít."

"Những nạn dân này, hôm qua còn phải chết đói, hôm nay có thể ăn được một ngụm cơm nóng hôi hổi đã là chuyện cầu cũng không được. Sao có thể sẽ phàn nàn cái gì ?"

"Lại thêm, mười vạn đại quân ở đây, dân chúng nào dám nói cái gì không? Ai dám náo loạn?"

Hầu Quân lên tiếng, nói như thế.

Chúng tướng sĩ nghe xong, thật đúng là cảm thấy rất có đạo lý.

"Đại nhân, dân chúng đã không có oán khí quá lớn, chúng ta có phải tới có chút sớm hay không?"

Có tướng sĩ tiếp tục hỏi.

Tuy nhiên Hầu Quân vẫn không khỏi cười nói.

"Sai, dân chúng sở dĩ không có oán khí là bởi vì bọn họ không ăn được thứ tốt. Ngươi xem, Cố Cẩm Niên chuẩn bị đều là thứ đồ gì?"

"Không có ăn mới nguyện ý ăn. Đồ ăn của chúng ta đồ ăn, mỹ vị ngon miệng, có món mặn có món chay, làm người thèm ăn nhỏ dãi. Những người dân này nếm qua chỗ tốt, liền biết thứ Cố Cẩm Niên chuẩn bị cho bọn họ có bao nhiêu kém."

"Mà sau khi bày tiệc, tất nhiên có không ít dân chúng ăn không được. Đến lúc đó nhất định sẽ náo lên. Chuyện này nếu như náo lên, lại phái người trong đó tản ra vài lời đồn. Nói là triều đình kỳ thật đưa tặng đại lượng lương thực vật tư. Nhưng mà đều bị một ít người tham xuống."

"Không cần tung tin đồn nhảm Cố Cẩm Niên, cứ nói Lục thúc Cố Ninh Nhai của hắn là được. Cố Cẩm Niên là Thánh nhân không sai, nhưng thúc thúc của hắn lại không phải Thánh nhân, hiểu chưa?"

Hầu Quân tự tin nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận