Đại Hạ Văn Thánh

Chương 357 Thiết lập Kỳ Lân các. Vương triều Đại Hạ tái khởi mầm tai vạ, giết cả thôn ở biên cảnh khiến cả nước phẫn nộ.(5)

Hôm qua mới một lần nữa trở lại học phủ.

Dù sao sau khi lần đầu đi Khổng gia kết xuống cừu oán, ai cũng biết ở thi hội Đại Hạ Khổng gia cũng sẽ cùng mình tranh đấu.

Thái tử gọi hắn trở về là vì để không gây chuyện cũng là hợp tình hợp lý.

Giờ khắc này, Lý Cơ ngồi một bên mặt mũi tràn đầy hung ác.

Ba.

Cố Cẩm Niên đánh vào đầu Lý Cơ một cái, có chút khinh miệt nói.

“Chỉ dựa vào cái đầu này của ngươi còn muốn thẳng đánh vương đình?”

“Chuyện chuyên môn để cho người có chuyên môn đến làm. Đừng có suy nghĩ vớ vẩn như ngự giá thân chinh? Nhỡ may xảy ra chuyện gì, ngươi bị nước Hung Nô bắt sống thì vương triều Đại Hạ chẳng phải xong đời.”

Cố Cẩm Niên vô cùng chân thành nói.

Lý Cơ này khoẻ mạnh kháu khỉnh, nói thông minh cũng thật thông minh nhưng là thông minh vặt. Nếu thật sự để hắn chỉ huy tam quân, ngự giá thân chinh rất có thể chính là tặng không người ta.

Vận khí không tốt bị bắt thì phiền phức, sẽ thành trò cười thiên hạ không nói mà vương triều Đại Hạ thật sự sẽ phải mất máu.

Chiến thần nào đó chính là ví dụ.

“Cẩm Niên thúc, người đừng nhìn ta đọc sách không đến đâu nhưng ta cưỡi ngựa bắn tên tuyệt đối không có vấn đề. Võ đạo cũng không hề kém, thủa nhỏ ta cùng hoàng gia gia học tập binh pháp. Chờ một thời gian tất sẽ thẳng đánh vương đình.”

Lý Cơ có chút không phục.

Nói hắn đọc sách không được thì hắn đồng ý.

Nhưng nói hắn binh pháp không được vậy thì hắn không thể đồng ý.

“Được, vậy ta hỏi ngươi. Người dẫn theo 10 vạn đại quân đối mặt với 10 vạn đại quân của địch. Ở trước mặt ngươi có một con sông, sau khi các tướng sĩ cả đêm vượt sông sĩ khí yếu ớt. Ngươi nên làm như thế nào? Mới có thể khiến cho bọn hắn ôm lòng quyết tâm muốn chết xuất chiến?”

Cố Cẩm Niên nhìn Lý Cơ đưa ra một vấn đề như thế. 

Vừa dứt lời, ánh mắt của mọi người không khỏi nhìn đến cả đám rất hiếu kỳ. 

“Ta sẽ hứa hẹn sau khi lần này chiến thắng trở về khao thưởng tam quân, người dũng mãnh nhất sẽ được thăng quan tiến chức.”

Lý Cơ nói không chút do dự.

Đám người nghe xong cũng nhẹ gật đầu. Đây là thủ đoạn rất bình thường nhưng có tác dụng tương đối lớn. 

“Vậy ngươi vẫn nên đi tắm rồi đi ngủ đi.”

“Thăng quan tiến chức tuy rằng tốt. Thế nhưng đang chiến bại, tâm quân tán loạn không phải dựa vào thăng quan tiến chức là có thể giải quyết.”

Cố Cẩm Niên tiếp tục xem công báo.

Chỉ có loại trình độ này?

Còn bày đặt đánh đến Vương Đình? Bầu trời Vương Đình sao?

“Cẩm Niên thúc, vậy người nói xem, người sẽ làm thế nào?”

Lý Cơ có chút không phục.

Những người còn lại cũng rất tò mò không biết Cố Cẩm Niên sẽ làm thế nào.

“Rất đơn giản, đem toàn bộ nồi đập, đem toàn bộ thuyền chìm, lại hứa hẹn các loại chỗ tốt là được.”

Cố Cẩm Niên rất tùy ý.

Vừa dứt lời, đám người đều nhíu mày. 

Hỏng việc làm gì chứ?

Nhưng lập tức, giọng nói của Giang Diệp Chu vang lên.

“Hay cho câu đập nồi dìm thuyền, ta đã hiểu đem nồi đập thuyền chìm để cho các tướng sĩ ôm hi vọng không thắng thì sẽ chết đi chinh chiến. Lại cho các loại ban thưởng khiến sĩ khí tất nhiên sẽ rất cao. Cẩm niên huynh không ngờ tới ngươi đối với binh pháp lại có lý giải như vậy.”

Phụ thân Giang Diệp Chu Chính là Dạ Y Hầu, cũng xuất thân là võ tướng.

Đối với binh pháp cũng có hiểu biết. Tất nhiên, đối với lời nói vừa rồi của Cố Cẩm Niên cũng có cảm giác rung động sâu sắc. 

Những người còn lại cũng dần dần hiểu ra từng người đều lộ ra vẻ sợ hãi, thán phục. 

“Tê, Thế tử không ngờ người thế mà hiểu cả binh pháp? Lợi hại.”

“Văn có thể nâng bút an thiên hạ. Võ có thể lên ngựa định càn khôn. Thế từ điện hạ, bội phục bội phục.”

“Các ngươi đã quên rồi sao? Thế tử điện hạ là tôn nhi của Trấn Quốc Công tất nhiên phải hiểu binh pháp.”

“Đúng đúng, đúng quên mất việc này.”

Đám người vây quanh đối với Cố Cẩm Niên tâng bốc đủ kiểu. 

Không thể không nói Cố Cẩm Niên đã sớm dùng thực lực chinh phục nhóm người này. Chỉ cần làm chút chuyện, đám người này đều sẽ tâng bốc lên. 

“Chư vị huynh đài quá lời.”

Cố Cẩm Niên cười cười. Sau đó nhẹ nhàng hắng giọng một cái nhìn chúng nhân nói. 

“Chư vị, thật ra Cố mỗ có một ý tưởng không biết mọi người có muốn nghe hay không?”

Cố Cẩm Niên lên tiếng.

Thấy mọi người nhiệt tình như vậy hắn không khỏi muốn đem chuyện hôm qua đã suy nghĩ nói ra. 

“Thế tử điện hạ ngài nói.”

“Đúng đúng, đúng thế, tử điện hạ ngài nói đi.”

“Ý tưởng gì vậy?”

Đám người nhao nhao hiếu kỳ.

Mà Cố Cẩm Niên cũng không nhiều lời, nói thẳng.

“Là như vậy kỳ thật sau khi thi hội Đại Hạ trở về, Cố mỗ liền phát hiện đọc sách vẫn cần nghiên cứu, thảo luận với nhau mới có thể tiến bộ. Nhưng do hạn chế thân phận khó tránh khỏi sẽ có chút khó phát ngôn.”

“Cho nên Cố mỗ suy nghĩ một đêm, chúng ta có thể thành lập một nhóm học. Nếu tiến lên, mọi người sẽ giúp đỡ cho nhau, không kể thân phận thế nào, Thế tử cũng tốt, hoàng tử cũng được, vào đó sẽ chính là một người một nhà, là huynh đệ.”

“Giàu tế nghèo.”

“Không biết chư vị cảm thấy thế nào?”

Cố Cẩm Niên nói như thế.

Vừa dứt lời dường như tất cả mọi người trong học đường đều lộ ra nét mừng vui. Thậm chí ngay cả tổ bốn người tu tiên trong khoảng thời gian này luôn không có cảm giác tồn tại cũng không khỏi đi đến.

Chỉ có Từ Trường Ca một mực chưa từng xuất hiện, không biết đã đi nơi nào. Dù sao từ sau khi hắn ngưng tụ Tiên linh căn đã không nhìn thấy nữa.

“Cái này tốt.”

“Thế tử điện hạ, đề nghị này tốt.”

“Không ngờ thế tử lại có ý tưởng như vậy. Tất nhiên là nguyện ý.”

Đám người nghe nói như thế tất nhiên là vui vẻ. 

Dù sao Cố Cẩm Niên là thế tử, đối với bọn hắn nhất định là có chỗ tốt.

Nhưng mà Cố Cẩm Niên cũng ngăn chặn đám người nhiệt tình, thần sắc chân thành nói.

“Chưa vị nếu như thành lập như vậy, Cố mỗ có ba yêu cầu cũng coi như là quy củ.”

“Mọi người nghe xong bàn lại.”

Sau khi ngăn chặn đám người nhiệt tình Cố Cẩm Niên càng thêm nghiêm túc.

“Thứ nhất, người nhập hội không thể ỷ mạnh hiếp yếu. Đối với người trong hội giúp đỡ cho nhau, tôn trọng người trên yêu quý người dưới. Đối với bên ngoài cũng cần lấy nhân nghĩa mà dùng, khiêm tốn, khiêm nhường.” 

“Thứ hai, người nhập hội không thể nhờ cậy bất cứ thế lực nào của gia tộc mà dựa vào thực lực bản thân làm quan. Nếu không còn dựa vào tộc nhân thì có khả năng lo ngại kết đảng.”

“Thứ ba, người nhập hội vì người một nhà. Nếu như có người làm sai nên kịp thời khuyên can, quyết không bao che lẫn nhau. Nếu như có người thật sự không tốt chịu nghiêm phạt trục xuất. Nhưng nếu có người bị oan khuất trên dưới trong hội cùng nhau mà làm không thể tham sống sợ chết, cũng không được sợ cường quyền.”



“Như vậy, chư vị có nguyện ý hay không?”

Cố Cẩm Niên đưa ra ba yêu cầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận