Đại Hạ Văn Thánh

Chương 1829: Phân chia địa bàn, Cố Thánh tham dự,  bộc phát đại chiến.

Cung Vĩnh Dạ.

Song phương trầm mặc.

Vĩnh Thịnh Đại Đế không ngờ tới năm tộc Thượng cổ lại không chút nể mặt như vậy.

Mà năm tộc cũng không nghĩ tới, mấy người Nhân tộc đương thời lại ngang ngạnh dứt khoát như vậy.

Đúng là không cho nhau tí mặt mũi nào hết.

Hai bên đều không nhượng bộ, giằng co nhau không bên nào chịu thua thiệt.

Chỉ là, ngay lúc không biết phải làm sao thì mấy thân ảnh xuất hiện, là Thần tộc.

"Hôm nay là đại hội vạn tộc, chư vị không nên xung đột quá gay gắt, có thể nể mặt Thần tộc chúng ta một chút không? Biến đao gươm thành tơ lụa, bình tĩnh ngồi xuống giải quyết, cũng đừng để thương sinh trong thiên hạ chế giễu chê cười, đúng không?”

Một vị đại trưởng lão của Thần tộc bước tới, trên mặt ông ta tràn đầy ý cười, ôn hòa nhã nhặn, ý muốn đứng ra hoà giải.

Dù sao thì ai cũng biết đây chẳng phải là đang hòa giải cái gì, nói cho cùng thì là nhìn tình hình căng thẳng quá, sắp đánh nhau rồi nên chạy ra hòa hoãn một chút thôi sao?

Nhưng đại trưởng lão Thần tộc xuất hiện đúng là đã đánh vỡ thế giằng co gay gắt giữa hai bên, nhưng cũng chỉ là tạm thời trong chốc lát mà thôi.

"Đừng nói đối chọi gay gắt gì ở đây, Nhân tộc đương thời, hoàn toàn nguyện ý hòa đàm, nhưng hòa đàm không phải vì Nhân tộc ta yếu kém hay sợ hãi.”

Vĩnh Thịnh Đại Đế lên tiếng, thái độ của ông ấy rất cứng rắn, trước đó tỏ ra khách khính nhưng đám người này lại quá đáng, cứ phải đợi đến lúc này mới chịu thôi cái thái độ khinh khỉnh người khác đi, thật nực cười.

"Nói đủ chưa?”

"Ta nhịn các ngươi lâu rồi đấy.”

“Chúng ta đồng ý tham gia đại hội vạn tộc, Cố Cẩm Niên không xuất hiện cũng thôi đi, chúng ta chỉ mới phàn nàn mấy câu, các ngươi lại hùng hổ dọa người đòi đánh đòi giết, đây chính cách mà Nhân tộc đương thời đãi khách hay sao?”

"Hay là các ngươi còn muốn chúng ta nể mặt hơn nữa?”

Giọng nói của Bắc Hải Long Vương vang lên, ông ta đúng là không nhịn được nữa, ngay từ đầu ông ta đã khinh thường Nhân tộc đương thời rồi chứ nói chi tới bây giờ?

Theo ông ta thấy, bọn họ có tư cách cao ngạo bởi vì vấn đề thực lực của hai bên, bọn họ mạnh hơn nên bọn họ có quyền cao ngạo.

Nhân tộc đương thời hèn mọn thấp kém, bởi vì bọn họ yếu ớt mà thôi.

Một phần là bởi vì đám người này không biết tôn trọng cường giả, không phải là ỷ vào Cố Cẩm Niên thôi sao, có gì ghê gớm chứ?

Nếu là Cố Cẩm Niên ở đây, bọn họ có lẽ sẽ thu liễm một chút, bởi vì hắn và Cổ tộc bọn họ có sức mạnh ngang bằng, địa vị cũng sẽ tương đương.

Nhưng đám người này thì tính là gì chứ?

Cường giả của Thần tộc cũng đã ra mặt hòa giải, cho bọn họ một bậc thang đi xuống rồi, còn bày đặt giả vờ giả vịt cái gì chứ?

"Vậy thì các ngươi ứng chiến là được rồi, cần gì đến đây tham dự đại hội vạn tộc?”

Vĩnh Thịnh Đại Đế cũng tức giận, lập tức nói lại.

Hai bên vẫn tiếp tục lời qua tiếng lại, nào là không có ý nghĩa gì, nào là lập tức khai chiến.

"Hứ!”

Âm thanh khó chịu của Bắc Hải Long Vương vang lên, nếu ông ta có thể ra tay thì đã ra tay từ sớm rồi, cần gì đợi tới bây giờ.

Nhưng ông ta phải nén giận, nhẫn nhịn những người này, Bắc Hải Long Vương thật sự không muốn một chút nào.

"Bắc Hải Long Vương.”

"Chúng ta đã ước định rõ ràng với Cố Thánh sẽ tham gia đại hội, nếu bây giờ chúng ra không tham gia, e rằng sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ”

"Nếu các vị tiếp tục tranh chấp, cũng không có ý nghĩa gì cả, chỉ vì mấy lời nói mà xảy ra xung đột không đáng có thì không nên.”

"Hay là xem xét thương nghị rồi lại tính tiếp đi.”

Giọng nói của đại trưởng lão của Thần tộc vang lên, ông ta nhìn về phía mọi người, hi vọng đôi bên có thể bình tĩnh lại, đừng cãi qua cãi lại nữa.

Thật sự không cần thiết.

Dù không nói gì nữa, nhưng trong lòng Bắc Hải Long Vương vẫn không phục, ông ta không muốn tiếp tục đứng ở đây nữa.

Mâu thuẫn của hai bên rất sâu, không phải nói bỏ qua là bỏ qua được.

Nhưng ngay lúc này, một thân ảnh xuất hiện, là Thượng Cư Thánh Nhân.

Người của Thượng Cổ Nhân tộc cũng tới rồi.

Thượng Cư Thánh Nhân xuất hiện, đi vào bên trong cung Vĩnh Dạ, bước tới trước mặt  mọi người.

"Chư vị, an tâm chớ vội.”

Thượng Cư Thánh Nhân xuất hiện, ông ta nhìn sơ qua mọi người, sắc mặt bình tĩnh, ông ta cũng đứng ra hòa giải tình huống hiện tại.

"Không có gì để nói hết, thái độ của Nhân tộc đương thời như vậy, căn bản là không muốn hòa đàm.”

Bắc Hải Long Vương lên tiếng, rất thẳng thắn, chỉ thiếu chút nữa là nói ra tất cả mấy lời khó nghe.

Đối mặt với lời Bắc Hải Long Vương nói, trong lòng Thượng Cư Thánh Nhân chỉ có thể thở dài, ông ta biết lý do mà Bắc Hải Long Vương phẫn nộ, thế ông ta cũng cảm thấy tính tình của Bắc hải Long Vương như vậy thì khó mà làm việc lớn được.

Một chút chuyện nhỏ mà tính toán chi ly, ở đây kỳ kèo nói một cãi hai, thật sự khiến người ta chê cười.

Thượng Cư Thánh Nhân không phải là đang phán xét ông ta, mà chỉ đang nhìn nhận và hình thành suy nghĩ của bản thân mà thôi.

"Chư vị, đại hội vạn tộc liên quan rất lớn đến Đại thế và chúng ta, bây giờ năm tộc Thượng cổ chúng ta đã xuất thế, vẫn phải hiệp thương bàn bạc lại rõ ràng chút.”

"Hơn nữa, cho tới bây giờ Cố Thánh vẫn chưa xuất hiện, nếu tiếp tục tiến hành đại hội thì kết quả chung quy vẫn là vấn đề của năm tộc từ xưa tới nay.”

"Quan trọng nhất, mục đích mà chúng ra tới đây hôm nay là gì, chư vị nên hiểu rõ, phân chia địa bàn mới là điều chúng ta nên quan tâm nhất bây giờ.”

Thượng Cư Thánh Nhân lên tiếng.

Đồng thời nhìn về phía mọi người,  ý tứ trong ánh mắt cũng thập phần đơn giản.

Nghe vậy, Bắc Hải Long Vương trầm mặc.

Nhưng mà ngay lúc này, giọng nói của Đông Hải Long Vương vang lên.

"Tốt.”

"Tham gia đại hội đi.”

Giọng nói của Đông Hải Long Vương vang lên khiến mọi người hoàn toàn yên tĩnh lại.

Ngay cả vị này cũng đã lên tiếng, dù trong lòng Bắc Hải Long Vương có khó chịu hay không phục như thế nào đi chăng nữa cũng phải ngoan ngoãn lại.

"Chư vị, đến lúc này rồi cũng không cần tranh cãi nhiều làm gì, ta tin rằng các vị cũng không muốn giằng co gay gắt, nếu vậy thì chúng ta cùng vào đi?”

Thượng Cư Thánh Nhân nhìn về phía Tô Văn Cảnh chậm rãi cười nói.

Lời vừa dứt, Tô Văn Cảnh cũng khẽ gật đầu.

"Vậy thì chúng ta vào thôi.”

Thật sự đúng như vậy, đã đi tới bước này rồi, cũng không cần tiếp tục xung đột.

Sau khi Tô Văn Cảnh lên tiếng, năm tộc Thượng cổ cũng lần lượt tới vào điện.

Vô số cường giả cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi, dù sao thì đại hội vạn tộc còn chưa chính thức bắt đầu mà vì chuyện không đáng có này mà xung đột thì thật sự không nên.

Rất nhanh.

Vô số cường giả tiếp bước vào trong đại điện.

Ánh mắt bọn họ bình tĩnh, ngồi ngay ngắn trước ngọc án, thần sắc nặng nề, chờ đợi Tô Văn Cảnh lên tiếng.

Trung tâm đại điện đang bày ra sa bàn địa đồ của toàn bộ đại lục Thần Châu.

Năm tộc yên tĩnh, không nói một lời.

Trước mắt, người có thể bình tĩnh giao lưu trò chuyện cũng chỉ có đại trưởng lão Thần tộc và Thượng Cư Thánh Nhân.

Thượng Cư Thánh Nhân nhìn sa bàn một cách chăm chú, sau đó nhìn về phía Tô Văn Cảnh, khẽ cười nói.

"Đây là địa đồ của Thần Châu đại lục?”

Thượng Cư Thánh Nhân biết mà còn cố hỏi.

"Đúng vậy.”

Tô Văn Cảnh khẽ gật đầu trả lời.

"Được, vậy trước khi bắt đầu, ta muốn nghe thử Văn Cảnh Thánh Nhân dự tính phân chia Thần Châu đại lục như thế nào.”

Thượng Cư Thánh Nhân mỉm cười nói.

Lời vừa nói ra, Vĩnh Thịnh Đại Đế, Trung Châu Đại Đế đều nhíu mày, vấn đề phân chia địa bản này hơi nhạy cảm, bởi vì bất kỳ thế lực nào cũng muốn mình có được nhiều lợi ích nhất có thể, dù ai chia và chia như thế nào cũng sẽ bị các thế lực khác phản bác.

Cho nên ai đặt câu hỏi trước, rất quan trọng.

Nếu để cho năm tộc Thượng cổ đề cập trước, vậy vấn đề này dễ giải quyết hơn nhiều, mặc kệ bọn họ muốn như thế nào, Nhân tộc đương thời đều sẽ cò kẻ mặc cả, thêm một bớt hai, đến cuối cùng bọn họ cũng chưa chắc có được bao nhiêu, Đại thế này đang thuộc về Nhân tộc đương thời nên cũng chẳng có gì phải lăn tăn cả.

Nhưng bây giờ Thượng Cư Thánh Nhân lại đá vấn đề này về phía Nhân tộc đương thời, dù có chia như thế nào, năm tộc Thượng cổ nhất định sẽ phản bác và đòi thêm.

Cho nên khi nghe hỏi vậy, mọi người đều cảm thấy khó chịu, đồng thời cảm khái thủ đoạn của Thượng Cư Thánh Nhân, trông có vẻ chỉ là hỏi một câu đơn giản, nhưng thực tế lại đang thiết kế bẫy rập để Nhân tộc đương thời lao vào.

"Người tới là khách, mời chư vị nói trước.”

Văn Cảnh Thánh Nhân cũng mỉm cười trả lời, nhanh chóng lật ngược thế cờ, nhẹ nhàng đẩy vấn đề đó về cho Thượng Cư Thánh Nhân.

"Chúng ta không phải là khách, trong thời đại Thượng Cổ, nơi này là địa bàn của chúng ra, nếu nhất định phải so đo người trước kẻ sau, chư vị mới là khách đi.”

"Để chư vị chọn trước đi.”

"Để tránh thế nhân nói năm tộc Thượng cổ ức hiếp người khác.”

Thượng Cư Thánh Nhân tủm tỉm cười đáp, ông ta dùng thời gian để đảo chủ thành khách, đẩy ngược vấn đề này về cho Tô Văn Cảnh.

Lời này vừa nói ra, Tô Văn Cảnh lập tức trầm mặc, mày hơi nhíu lại.

Lời thật khó nghe, nhưng đây cũng là sự thật, bọn họ đúng là cường giả thời Thượng Cổ, lời ông ta nói nghe có vẻ cuồng vọng tự phụ,  nhưng lại là lời nói thật.

Tô Văn Cảnh nhìn thoáng qua mọi người, sau đó như ngầm thừa nhận vấn đề này.

"Nếu chư vị đã nói như vậy thì Tô mỗ mạn phép phân tích đôi chút, nếu có nói sai chỗ nào, chư vị có thể chỉnh sửa lại cho đúng.”

Tô Văn Cảnh lên tiếng, sau đó ông ấy chỉ vào địa đồ sa bàn, chỉ về khu vực Đông Hoang, Trung châu và Nam Man, nói.

"Từ sau khi Thiên Mệnh hiển thế, Thần Châu đại lục có biến hóa cực kỳ to lớn. Ba vùng Trung châu, Đông Hoang, Nam Man này, trước giờ vẫn luôn là nơi sinh sống của Nhân tộc đương thời, dù sao thì số lượng Nhân tộc đương thời cũng nhiều nhất, phần còn lại, năm tộc Thượng cổ có thể cân nhắc.”

"Cho nên Bắc Xuyên và Tây Mạc sẽ giao cho các tộc đàn Thượng Cổ tự phân chia.”

"Không biết ý kiến của chư vị thế nào?”

"Nếu có chỗ nào chưa tốt, mời Thượng Cư Thánh Nhân chỉ điểm.”

Tô Văn Cảnh lên tiếng, nhìn về phía ông ta, đồng thời cũng đang âm thầm quan sát thái độ của cường già của năm tộc Thượng cổ, ông ta biết, khi nghe mình nói vậy, bọn họ nhất định sẽ nổi giận, cho nên cũng đã dự liệu và chuẩn bị tốt cho mọi tình huống xảy ra.

Quả nhiên.

Vừa nghe ông ấy nói vậy, sắc mặt của cường giả của năm tộc Thượng cổ đều thay đổi ngay lập tức.

"Để lại cho chúng ta Bắc Xuyên và Tây Mạc? Vậy mà các ngươi cũng dám nghĩ tới ư?”

"Nhân tộc đương thời các ngươi đúng là tham lam nha, Trung châu, Đông Hoang, Nam Man,  ba vùng đắc địa, thiên tài địa bảo, địa linh nhân kiệt vô số, linh sơn đại xuyên cũng rất nhiều, những thứ tốt đều ở đây, các ngươi lại muốn có hết? Vậy chúng ta lấy cái gì?”

"Nực cười, quả thật là nực cười, mạnh được yếu thua chính là phép tắc của thiên địa từ xưa tới nay, thật không ngờ tới, bây giờ đến cả một đàn kiến hôi cũng dám cướp đồ từ trong móng vuốt của Chân Long.” 

"Hòa đàm cùng các ngươi, là vì không muốn dấy động can qua, sẽ gây ra sát nghiệt và oán khí, lại không tin được, các ngươi lấy đó làm kiêu, trở nên tham lam như vậy? Là kẻ nào nghĩ ra chủ ý này? Bản vương muốn tự mình xem thử, kẻ nào lại có dã tâm như vậy, cũng ngu xuẩn như vậy?”

"Dù biết Nhân tộc đương thời rất tham lam, không ngờ là tham tới mức đó, người nào không biết còn cho rằng năm tộc Thượng cổ chúng ra e sợ các ngươi đó.”

Năm tộc Thượng cổ lập tức bùng nổ, ngươi một câu ta một câu, đều đang chê trách Nhân tộc đương thời quá tham lam.

Bọn họ cũng đoán được Nhân tộc sẽ dùng công phu sư tử ngoạm, thật không ngờ miệng dám mở to như vậy, ngoạm miếng lớn như vậy.

Thật sự là tham quá mức tưởng tượng mà.

Cũng thật sự rất buồn cười.

Bọn họ chỉ có một suy nghĩ, Nhân tộc đương thời xứng sao?

Một số giọng nói tranh cãi hỗn loạn vang lên, năm tộc Thượng cổ đều không chấp nhận cách phân chia này, Bắc Hải Long Vương đã la ầm lên rồi, một vị Yêu Thần cảu yêu tộc cũng đang biểu đạt bất mãn của mình.

Ma tộc lại rất thẳng thắn, nhanh chóng đứng dậy, giống như sắp bỏ đi tới nơi rồi.

Chỉ có Thượng Cổ Nhân tộc và Thần tộc vẫn giữ nguyên thái độ bình tĩnh.

Hai tộc đó không phải là không tức giận, chỉ là bọn họ đang đóng cho tròn vai “nhân vật hòa giải”, đợi cho các bên tranh cãi gây gổ đánh nhau túi bụi, bọn họ sẽ ra mặt nói tốt mấy câu, ổn định cục diện.

Nếu không, với tính cách của bọn họ, e rằng cũng đập bàn đứng dậy chửi rủa rồi.

Đối mặt với thái độ gay gắt của các Cổ tộc, Tô Văn Cảnh lại rất bình tĩnh, giống như đã đoán trước vậy, nên cũng không thèm để ý.

"Chư vị, an tâm, chớ vội.”

"Nếu như cảm thấy không ổn, có thể đưa ra ý kiến, bản chất của đại hội vạn tộc là thương nghị hòa bình chứ không phải nói ra suy nghĩ của bản thân.”

Tô Văn Cảnh lên tiếng, ông ấy nói để các tộc trấn an lại.

"Nếu Nhân tộc đương thời các ngươi đã nói thế, vậy bọn ta cũng không khách khí nữa.”

"Bắc Xuyên sẽ để lại cho Nhân tộc đương thời, Hải tộc ta đã cân nhắc rất kỹ càng về vùng Bắc Xuyên, nơi đó đủ rộng để toàn bộ Nhân tộc đương thời sinh sống. Đông Hoang, Nam Man, Tây Mạc, Trung châu sẽ được thiết lập để trở thành cấm khu, không phải chuyện quan trọng thì không được tiến vào đó.”

"Đông Hoang do Thượng Cổ Nhân tộc tiếp quản, Trung châu do Thần tộc tiếp quản, Nam Man do Yêu tộc tiếp quản, Tây Mạc do Ma tộc tiếp quản, còn Hải tộc ta sẽ tiếp quản toàn bộ các hải vực trong thiên hạ.”

"Nếu như đồng ý, từ nay về sau ta không phạm người, người không phạm ta, chúng ta sẽ cho các ngươi thời gian để di chuyển, tránh để các ngươi nói chúng ta chèn ép.”

Bắc Hải Long Vương lên tiếng, ông ta vừa lên tiếng, thủ đoạn cũng chẳng thua kém ai, há mồm  nuốt một miếng lớn.

Đông Hoang, Nam Man, Tây Mạc, Trung châu, bốn nơi trọng yếu nhất, lại bị đám Cổ tộc lấy hết, số lượng Nhân tộc đương thời đông gấp mấy trăm vạn lần năm tộc Thượng cổ. Nhưng địa bàn lại chỉ được phân cho một tí tẹo không bằng một phần mười các Cổ tộc. 

Đất ít thì cũng thôi đi, đằng này Bắc Xuyên còn là vùng đất nghèo nàn, cho dù đại thế giáng lâm, người người đều là võ giả, nhưng Bắc Xuyên cũng thay đổi rất nhiều.

Nếu thật sự định cư ở đó, không biết bao nhiêu bách tính bình thường sẽ chết cóng ở đó. 

Bắc Hải Long Vương thật đúng là quá đáng mà. 

Ông ta cơ bản là xem thường Nhân tộc đương thời, muốn dồn bọn họ vào chỗ chết.

"Điều này là không thể.”

Giọng nói phản bác của Tô Văn Cảnh vang lên gần như ngay lập tức khi nghe Bắc Hải Long Vương nói xong.

Ông ấy nhìn Bắc Hải Long Vương, chậm rãi lên tiếng.

"Số lượng Nhân tộc đương thời rất nhiều, sao có thể ở Bắc Xuyên được? Chỉ riêng việc di cư thôi cũng đã chết không biết bao nhiêu người, hơn nữa, nếu như ngươi nói thì đó không phải là bàn bạc nữa mà là ép buộc Nhân tộc ta.”

Tô Văn Cảnh lên tiếng, không chút nhượng bộ.

"Đó là việc của các ngươi.”

"Mạnh được yếu thua vốn là đạo lý từ xưa tới nay.”

"Còn nữa, mảnh đất này vốn dĩ là địa bàn của các đại tộc thời Thượng Cổ, các ngươi cũng chỉ là tu hú chiếm tổ mà thôi.”

Bắc Hải Long Vương cũng không nể mặt gì, nói ra suy nghĩ của mình, ông ta không thèm quan tâm tới sống chết của Nhân tộc đương thời.

Lời này có chút quá đáng, gần như chuẩn bị xé rách mặt với nhau và nói ra câu “Nhân tộc các ngươi có chết hay không thì liên quan quái gì tới ta.” 

"Cái gì mà đạo lý từ xưa tới nay chứ?”

"Nếu theo lời ngươi nói, mạnh được yếu thua, vậy tổ chức đại hội vạn tộc để làm gì? Trong năm tộc ai là kẻ mạnh nhất thì kẻ đó thống trị thiên hạ này, những kẻ khác thua hắn phải cúi đầu xưng thần, vậy chẳng phải tốt đẹp rồi sao? Cho dù Nhân tộc đương thời cam chịu cúi đầu khuất phục thì sao, các ngươi có chịu không?”

Giọng nói vang lên, thân là đế vương, ông ta hiểu rất rõ “mạnh được yếu thua” là gì.

Nhưng thứ đó, không phải đạo lý tuyệt đối ở đời.

"Ngươi cũng xứng để lên tiếng sao?”

Bắc Hải Long Vương nhìn Trung Châu Đại Đế, ánh mắt lạnh lẽo.

Trong chốc lát, khí tức Chân Long tràn ngập, cả tòa cung điện cũng ầm ầm rung động, chấn động rất lớn

"Trẫm đủ tư cách hơn ngươi.”

Trung Châu Đại Đế đứng dậy, chín đạo long hồn hộ thể, nhìn thẳng vào Bắc Hải Long Vương, lời nói đanh thép, không chút yếu thế.

Hai đạo khí tức Chân Long đối chọi gay gắt, khiến cho cung Vĩnh Dạ như muốn vỡ vụn, nếu không phải có trận pháp bảo vệ mạnh mẽ, chỉ e là một giây sau đã tan tành.

"Đây là muốn lập tức tuyên chiến sao?”

Trong chốc lát, Tây Hải Long Vương, Nam Hải Long Vương, cả Đông Hải Long Vương cũng đứng dậy, khí tức của tứ đại Long Vương mở rộng, lấy cung Vĩnh Dạ làm tâm, càn quét khắp cương triều Đại Hạ.

Khí tức đó như muốn trấn áp Đại thế.

Bọn họ vốn là cường giả chí tôn của Hải tộc, là cường giả Cửu Trọng Thiên, nếu phóng ra khí tức, chắc chắn thế nhân phải kinh ngạc, nhưng nếu thật sự phóng thích toàn bộ khí tức sẽ bị Thiên Đạo chú ý và áp chế.

"Lời nói và hành vi của các người rất quá đáng.”

"Mấy câu như tuyên chiến gì đó, chẳng nhẽ các ngươi cho rằng chúng ra sợ sao?”

Vĩnh Thịnh Đại Đế đứng dậy, ông ấy chẳng sợ tuyên chiến hay không.

Ông ấy căn bản không sợ.

Nhưng cũng vào lúc này.

Đột nhiên

Thiên địa rung động, nhật nguyệt lắc lư.

Tám thân ảnh xuất hiện.

Là tám vị Nhân Vương của Thượng Cổ Nhân tộc.

Bọn họ cũng xuất hiện bên ngoài cung Vĩnh Dạ, tám vị này, uy danh lừng lẫy, vang dội thiên cổ, sức mạnh cũng kinh người.

Tám vị Nhân Vương cùng nhau xuất hiện, khiến cho cảm giác áp bức khủng bố thêm vạn lần.

Oành.

Thế nhân còn chưa kịp cảm thản.

Cường giả của Thần tộc cũng xuất hiện rồi, đây gần như là toàn bộ lực lượng cường giả của Thần tộc.

Cường giả của năm tộc Thượng cổ trên cơ bản đều đã đến đủ rồi.

Hải tộc Tứ Hải Long Vương.

Yêu tộc Thập đại Yêu Thần.

Thần tộc hai vị đại trưởng lão và rất nhiều Thần tướng.

Ma tộc Chí Tôn.

Nhân tộc Bát vương.

Đây đều là những cường giả có sức mạnh đủ để hủy thiên diệt địa, bọn họ đều tập trung ở đây, thần sắc lạnh lẽo, đáng sợ nhất là khí tức dồn ép và áp lực đến nghẹt thở.

"Mạnh được yếu thua, vốn là quy tắc từ ngàn xưa.”

"Mảnh đất này, cũng không thuộc về các ngươi.”

"Hiện tại bọn ta lấy lại, cũng là chuyện thường tình mà thôi.”

"Để Bắc Xuyên lại cho các ngươi đã là cho các ngươi tôn nghiêm cuối cùng rồi, cho dù bây giờ Cố Cẩm Niên xuất hiện thì cũng thế thôi.”

"Ký khế ước và nhanh chóng di cư đi.”

"Đây không phải là mệnh lệnh, cũng không phải chỉ định, mà là sự thật.”

"Các ngươi không có cơ hội lựa chọn, tới tham gia đại hội vạn tộc đã là sự nhượng bộ cuối cùng của chúng ta rồi.”

Rất nhiều giọng nói vang lên, Bát Vương đều lên tiếng, bọn họ cao cao tại thượng, khí tràng trấn áp tất cả.

Lời nói hay ngữ điệu đều khiến cho người ta cảm thấy trầm mặc, giống như những lời họ nói là  chân lý duy nhất vậy.

"Cần gì phải nhiều lời vô ích, nếu bàn về thực lực, Nhân tộc đương thời có thể bằng một phần vạn năm tộc Thượng cổ hay sao?”

"Nếu bàn về truyền thừa và lịch sử, chúng ta đến từ thời đại Thượng Cổ, mảnh đất này vốn là của chúng ta, các ngươi đã chiếm cứ nó quá lâu rồi, bây giờ bảo các ngươi trả lại, các ngươi nhiều lời như vậy làm gì?”

Giọng nói của Bắc Hải Long Vương vang lên lần nữa.

Ông ta cũng nói hùa theo Bát vương và cường giả Thần tộc.

Không thể không nói, Bắc Hải Long Vương cực kỳ căm hận Cố Cẩm Niên, theo một khía cạnh nào đó, ông ta có thể còn hận Cố Cẩm Niên hơn cả Ma tộc.

Nếu không, ông ta sẽ không năm lần bảy lượt chĩa đầu mâu vào Cố Cẩm Niên và Nhân tộc đương thời.

Người sáng suốt đều biết, chuyện này vân nên để Thượng Cổ Nhân tộc xử lý chính, theo lý thuyết thì nên xem Thượng Cổ Nhân tộc làm như thế nào rồi các tộc khác sẽ lên tiếng, nhưng Bắc Hải Long Vương lại hết lần làn tới lần khác đứng ra phỉ báng bôi nhọ Nhân tộc đương thời, giống như ông ta mới là người chủ trì đứng ra khiêu khích Cố Cẩm Niên và Nhân tộc đương thời vậy.

Đó cũng không phải một chuyện tốt.

"Chia Nam Man mỗi người một nửa.”

“Thấy sao?”

Đối mặt với tình thế như vậy, giọng nói của Tô Văn Cảnh vang lên, ông ấy không hề chửi rửa hay phản bác, mà là ra vẻ nhượng bộ, đây cũng là kết quả sau khi bọn họ thương nghị rất nhiều lần trước khi đại hội diễn ra.

Chia đều thiên hạ.

Đây là suy nghĩ của họ, cũng là giới hạn cuối cùng.

Không thể nhường Trung châu và Đông Hoang cho Cổ tộc, nhưng có thể chia Nam Man mỗi người một nửa.

Đây là ranh giới cuối cùng.

"Bắc Xuyên.”

"Đây là lựa chọn cuối cùng của các ngươi.”

"Không thể cò kè mặc cả, cũng không có tư cách để cò kè mặc cả.”

"Nếu các ngươi không thể quyết định được thì bảo Cố Cẩm Niên ra đây.”

"Đây cũng là lý do tại sao chúng ta không muốn trao đổi với các ngươi, các ngươi thật sự không xứng để bàn luận trao đổi với chúng ta.”

"Chẳng có ý nghĩa gì cả, bởi vì các ngươi không có tư cách làm chủ các quyết định.”

Giọng nói của Thôn Thiên Vương vang lên, thần sắc của ông ta cao ngạo, khinh khỉnh.

Rất rõ ràng, bọn họ căn bản không có một chút tôn trọng nào với Nhân tộc đương thời.

Cũng không chịu lui nửa bước.

Áp lực đến nghẹt thở khiến cho người ta trầm mặc không biết nên nói gì cho phải.

"Còn do dự cái gì nữa?”

"Dù Cố Cẩm Niên ở đây, cũng không nói lên điều gì cả.”

"Đây là kết cục tất yếu rồi.”

Bắc Hải Long Vương tiếp tục lên tiếng, muốn dùng phương pháp này để đàn áp Nhân tộc đương thời, từ đó phá tan phòng tuyến phòng thủ của bọn họ.

Chỉ là, ngay khi Bắc Hải Long Vương muốn nói tiếp.

Một giọng nói lạnh nhạt dửng dưng vang lên.

"Cuối cùng cũng thấy được bá khí nên có của năm tộc Thượng cổ rồi.”

"Chỉ là, thể hiện nó trong đại hội vạn tộc, liệu có phải là hơi quá quắt rồi không?”

Giọng nói đó…

Là của Cố Cẩm Niên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận