Đại Hạ Văn Thánh

Chương 770 Từ chối nghị hòa! Tát mặt Tể tướng! Đại Hạ tuyên chiến! Hung Nô nổi giận!(6)

“Đã có thể thực hiện vậy còn cái gì tốt để nói?”

“Thôi, lão phu đã ký khế văn, chuyện này cứ làm như vậy đi.”

“Sau khi trở về Kinh, lão phu sẽ bàn giao với bệ hạ.”

Lý Thiện cũng không nhiều lời, ông ta đến phụ trách việc nay.

Nhưng ngay khi vừa dứt lời.

Giọng nói của Cố Cẩm Niên từ ngoài vang lên.

“Lý tướng đại nhân.”

“Không cần.”

Giờ khắc này, bên trong đại doanh tất cả mọi người không khỏi nhìn về phía bên ngoài đại doanh.

Rất nhanh, Cố Cẩm Niên đi vào trong đại doanh.

Ánh mắt của hắn bình tĩnh nhìn lướt qua đám người ở trong đại doanh.

Trái phải đều là võ tướng, lão gia tử không ở đó. Lý Thiện ngồi ở ghế chủ vị. Dương Khai thì ngồi ở vị trí thứ nhất bên trái.

“Chúng ta tham kiến Thế tử điện hạ.”

Nhìn thấy Cố Cẩm Niên, nhóm võ tướng đồng loạt hướng phía Cố Cẩm Niên cúi đầu cung kính.

Bọn họ đều là tướng sĩ thủ hạ của Quốc Công, tất nhiên lễ kính đối với Cố Cẩm Niên.

Mà Cố Cẩm Niên cũng hành lễ với đám người đầu tiên.

Ngay sau đó đi thẳng đến trước mặt Lý Thiện.

“Lý Tướng đại nhân.”

“Chuyện này không cần đại nhân về Kinh bàn giao.”

“Hạ quan không đồng ý nghị hòa.”

Cố Cẩm Niên nhàn nhạt nói. Hắn đối với Lý Thiện thoáng cúi đầu sau đó nói ra suy nghĩ của mình.

“Không đồng ý sao?”

“Vì sao không đồng ý?”

Nhìn Cố Cẩm Niên đến, khuôn mặt Lý Thiện vô cùng bình tĩnh. Về phần lời nói của Cố Cẩm Niên thì Lý Thiện không có bất kỳ biến hóa nào.

“Chỉ vì sửa chữa sách sử.”

“Đại Hạ ta tuyệt đối không thể sửa chữa sách sử.”

Ngữ khí của Cố Cẩm Niên bình tĩnh nhưng ánh mắt vô cùng kiên định.

“A.”

“Quả nhiên là không hiểu chuyện.”

“Bản tướng muốn hỏi ngươi, như thế nào ngươi mới đồng ý nghị hòa?”

Lý Thiện có chút tức giận.

Ông ta thấy điều kiện nghị hòa của nước Hung Nô tốt như vậy.

Đây còn không đồng ý.

Cũng chỉ vì thể diện đánh nhau?

Cũng chỉ vì Cố Cẩm Niên ngươi chán ghét nước Hung Nô?

Không vì quốc gia cân nhác chút nào.

“Vô điều kiện trả lại thành Thập Nhị.”

“Tướng sĩ là thủ phạm chính, tự sát tạ tội.”

“Vương thượng của nước Hung Nô hạ chiếu chỉ kể tội.”

Cố Cẩm Niên lên tiếng. Đây chính là yêu cầu của hắn.

Nhưng vừa dứt lời.

Lý Thiện cười.

“Ngu muội vô tri.”

“Dựa vào cái gì?”

Lý Thiện thật sự bị Cố Cẩm Niên chọc cười. Ông ta thấy Cố Cẩm Niên đang ở chỗ này hồ ngôn loạn ngữ.

“Bằng vào tướng sĩ Đại Hạ ta không sợ chết.”

“Bằng vào vương triều Đại Hạ còn có quốc cốt ở đây.”

“Bằng vào con dân Đại Hạ ta, không hề quên.”

“Bằng vào Cố Cẩm Niên ta đã suy yếu quốc vận Hung Nô ba lần.”

“Lý Tướng đại nhân.”

“Những thứ này đã đủ hay chưa?”

Cố Cẩm Niên đã biết bản tính của Lý Thiện cho nên hắn không có bất kỳ lễ nhượng nào.

Vừa dứt lời, tướng sĩ trong quân doanh đều lộ ra ánh mắt ngạc nhiên.

Bọn họ không ngờ Cố Cẩm Niên lại dũng mãnh như thế, lại hiếu chiến như thế, nói ra lời lẽ bậc này.

“Chuyện này ngươi không có tư cách gì để nhúng tay vào.”

“Lão phu niệm tình ngươi là Thế tử điện hạ. Xem ở mặt mũi của Quốc Công mà không tính toán với ngươi.”

Lý Thiện không để ý đến Cố Cẩm Niên.

Ông ta không thèm để ý.

Nhưng lúc này, giọng nói của Dương Khai lại chậm rãi vang lên.

“Lý Tướng.”

“Bệ hạ mật lệnh.”

“Chuyện nghị hòa lần này hoàn toàn do Thế tử điện hạ lựa chọn.”

Dương Khai lên tiếng.

Nói ra mật lệnh của Hoàng đế.

Vừa dứt lời, nháy mắt Lý Thiện đã nhíu chặt lông mày. Ông ta nhìn Dương Khai, người kia mặt không biểu tình.

Lập tức Lý Thiện hít sâu một hơi.

Sau đó nhìn về phía Cố Cẩm Niên.

“Thế tử điện hạ.”

“Những lời ngươi vừa mới nói, nước Hung Nô sẽ không đồng ý.”

“Đây là chuyện không cần thiết, thất tốt thì lấy.”

“Đối với vương triều Đại Hạ mà nói chính là một chuyện tốt.”

Lý Thiện lên tiếng nói như thế.

“Sẽ không đồng ý.”

“Vậy liền đánh cho nước Hung Nô đồng ý.”

“Còn có, như thế nào gọi là thấy tốt thì lấy? Nước Hung Nô tàn sát vô số con dân Đại Hạ ta, giết tướng sĩ Đại Hạ ta. Đây là nợ máu, trả lại thành Thập Nhị là chuyện nước Hung Nô phải làm.”

“Tại sao từ trong miệng Lý Tướng thốt ra, việc trả lại thành Thập Nhị lại giống như là nhận ân trạch của kẻ thù vậy?

Cố Cẩm Niên lạnh lùng nói.

“Đúng.”

“Nước Hung Nô thật sự có nhiều chỗ làm cho người giận sôi nhưng dù sao đây cũng là chuyện từ mười ba năm trước.”

“Quá khứ đã qua. Hiện tại vương triều Đại Hạ ta không thể chiến.”

“Cố Cẩm Niên ngươi có nghĩ đến chỉ vì ngươi nhất thời xúc động sẽ mang đến hậu quả như thế nào không?”

“Mấy chục vạn đại quân tác chiến, tiền tài ngân lượng hao phí vô số.”

“Trận này chiến thắng thì Đại Hạ phải bỏ ra không dưới mười vạn sinh mệnh tướng sĩ.”

“Trận chiến này mà thua thì vương triều tràn ngập nguy hiểm.”

“Nhất thời tức giận không phải một chuyện tốt.”

“Những thứ này ngươi có biết không?”

Sau khi biết được Cố Cẩm Niên có quyền nắm giữ chọn lựa cuối cùng, Lý Thiện không còn cao cao tại thượng như trước nữa mà thay vào đó là tận tình khuyên bảo, hi vọng Cố Cẩm Niên có thể hiểu một chút đạo lý.

Nhưng sau khi nói xong những lời này.

Ở trong mắt Cố Cẩm Niên chỉ thấy làm người ta thêm buồn nôn.

“Lý Tướng.”

“Quân phí hao tốn Cố Cẩm Niên ta có thể bỏ ra.”

“Tướng sĩ chết đi, Đại Hạ sẽ không quên.”

“Mà hơn nữa Đại Hạ không bị thua.”

“Đại Hạ cũng chưa từng bị thua.”

“Mười ba năm trước đây, nước Hung Nô thừa dịp Đại Hạ rung chuyển mà tập kích.”

“Sau mười ba năm, nếu Đại Hạ sợ hãi thất bại thì mười ba năm tiếp theo mất đi sẽ vẫn mất đi, không cầm về được vẫn là không cầm về được.”

“Nói tóm lại, tâm ý hạ quan đã quyết. Không đồng ý nghị hòa.”

“Dương đại nhân, làm một phong tin thông báo cho nước Hung Nô, Đại Hạ không nghị hòa.”

“Lý Tướng không có quyền can thiệp vào việc này.”

“Khế văn không có hiệu lực.”

“Duy chỉ có nước Hung Nô vô điều kiện trả lại, thủ phạm chính tự sát, Vương thượng của nước Hung Nô hạ chiếu kể tội và bồi thường mười vạn vạn lượng bạch ngân, nếu không sẽ tuyên chiến.”

Cố Cẩm Niên cũng không nói nhiều cùng Lý Thiện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận