Đại Hạ Văn Thánh

Chương 66 Khảo hạch bắt đầu, toàn thành phong vân

Cửa Kinh đô.

Theo một trương bố cáo dán ra, dẫn đến bách tính vây xem.

Là thư viện Đại Hạ bố cáo chiêu sinh.

Bố cáo xuất hiện, toàn bộ Kinh đô đều sôi trào.

Phủ Trấn Quốc Công.

Thân ảnh của quản gia nhanh chóng chạy đến chỗ ở của thế tử.

“Thế tử điện hạ.”

“thư viện Đại Hạ đã ra bố cáo chiêu sinh.”

Vương quản gia nhanh chóng đi đến, trong tay hắn cầm một phần bố cáo đã được sao chép, đi vào chỗ ở của Cố Cẩm Niên.

Trong phòng.

Cố Cẩm Niên đang híp mắt bỗng mở to con ngươi.

Giọng nói của Vương quản gia rất có lực xuyên thấu, đánh thức Cố Cẩm Niên.

“Làm sao?”

Sau khi mở mắt, Cố Cẩm Niên xoay eo, hà hơi xong liền đi ra khỏi phòng.

“Thế tử điện hạ.”

“Thư viện Đại Hạ đã xuất ra bố cáo chiêu sinh, xin ngài xem qua.”

Vương quản gia đem bố cáo chép lại đưa cho Cố Cẩm Niên.

Tiếp nhận bố cáo, Cố Cẩm Niên nhìn lướt qua.

Nội dung bố cáo cũng đơn giản.

Phàm là người tuổi tác từ mười sáu cho đến không quá ba mươi tuổi, bất kể nam nữ, bất kể gia cảnh, bối cảnh đều có thể tiến về thôn Tiểu Khê tham gia kiểm tra chẩn bị chiêu sinh.

Tin tức này lại khiến Cố Cẩm Niên hơi kinh ngạc.

“Đây đúng là bố cáo chiêu sinh của thư viện Đại Hạ sao?”

Ánh mắt Cố Cẩm Niên đầy kinh ngạc nhìn về phía Vương quản gia.

“Thế tử điện hạ, hoàn toàn chính xác. Đây là lão nô tự mình đi ghi chép, không xuyên tạc một chữ nào.”

Vương quản gia trả lời.

Hắn cũng có chút hiếu kì, trước đây thư viện Đại Hạ bố cáo đều là vẻ nho nhã mà lại một đống lớn khuôn sáo.

Nhưng lần này lại không giống.

Bất kể nam nữ chỉ cần tuổi tác phù hợp là có thể đi, cái này có chút cổ quái.

Hữu giáo vô loại?

“Biểu hiện của bách tính Kinh đô là gì?”

Cố Cẩm Niên dò hỏi.

“Hồi bẩm thế tử điện hạ, bách tính đã chen chúc đến, tiến về thôn Tiểu Khê. Thế gia quyền quý ở Kinh đô cũng đã chuẩn bị xong xe ngựa.”

“Chúng ta cũng đã chuẩn bị tốt xe ngọc kéo. Thế tử đi bây giờ hay để qua ít ngày nữa đi?”

Vương quản gia trả lời.

Mặc dù chỉ là một hai câu nhưng Cố Cẩm Niên có thể tưởng tượng ra được tình cảnh của Kinh đô hiện tại.

Chỉ sợ là từng chiếc xe ngựa đều muốn dũng mãnh lao đến thôn Tiểu Khê đi.

“Không cần.”

“Sau ba ngày mới là chiêu sinh thật sự. Không cần vội đi trước cứ nhìn xem tình huống rồi tính.”

“Phái mấy thám tử như cũ, có chuyện gì trực tiếp thông báo với ta.”

Cố Cẩm Niên lắc đầu.

Nghĩ cũng thấy được, giờ khắc này thôn Tiểu Khê chỉ sợ đã kín người hết chỗ.

Nhưng thư viện Đại Hạ chính là học phủ cao nhất Đại Hạ, không có khả năng tuỳ tiện nhận người.

Ở bên trong nhất định có khảo hạch trùng điệp.

Cho nên hiện tại đi cũng sẽ không ảnh hưởng cái gì.

Các loại lại nhìn.

“Được.”

“Lão nô vẫn tiếp tục chuẩn bị sắn xe ngựa. Nếu thế tử cần thì chỉ cần phân phó xuống.”

Vương quản gia nói như thế.

“Được.”

Cố Cẩm Niên nhẹ gật đầu, sau đó tiếp tục trở lại trong phòng đọc cổ thư.

Theo khoảngg thời gian này không ngừng đọc sách, cổ thụ ngưng tụ ra trái cây càng thêm thành thục, đã đến giai đoạn hai.

Mà Cố Cẩm Niên phát hiện trái của cổ thụ có ba giai đoạn trưởng thành.

Giai đoạn thứ nhất biểu hiện kim sắc, giai đoạn thứ hai là sáng kim sắc, giai đoạn thứ ba chính là thuần kim sắc. Không phải loại màu vàng đất mà mà màu kim xán như Đại Nhật.

Trước mắt trái tài hoa đã đến giai đoạn hai, sáng kim sắc.

Lại hướng phía trước một bước thì là thuần kim sắc.

Nhưng theo khoảng thời gian này, Cố Cẩm Niên cũng phát hiện chỉ đọc sách như vậy đạt được rất ít tài hoa.

Muốn đạt đến giai đoạn thứ ba là vô cùng khó khăn.

Thậm chí hiện tại trái ở trong cổ thụ cũng vửa mới đến giai đoạn thứ hai, còn chưa trưởng thành viên mãn.

Trái cây vượt trưởng thành đạt được ban thưởng càng tốt.

Cố Cẩm Niên đương nhiên muốn đợi đến lúc thuần kim sắc mới hái chỉ là dựa theo tình thế bây giờ mà nhìn thì đoán chừng phải cần thêm một tháng nữa.

Thậm chí đây chỉ là mình tính ra thôi, đến cùng có thể thành hay không lại là chuyện khác.

Vì vậy, Cố Cẩm Niên dự định qua hai ngày sẽ nhìn xem trái cây.

Dù sao lòng hiếu kỳ cũng rất nghiêm trọng.

Như thế.

Thời gian chậm rãi trôi qua.

Sau khi thư viện Đại Hạ ra bố cáo chiêu sinh, toàn bộ Kinh đô triệt để sôi trào. Tất cả cửa thành đã sớm kín người hết chỗ, từng nhà mang theo hài đồng tiến đến.

Đây chính là cơ hội ngàn năm có một.

Nếu có thể được tuyển chọn, tiến vào thư viện Đại Hạ tương lai tiền đồ bất khả hạn lượng.

Phải biết, nho sinh thư viện Đại Hạ ai không phải đại thần triều đình? Lại có ai không phải quan to hiển quý? Tuỳ tiện dùng quan hệ một chút, tương lai tất cả thể lên như diều gặp gió.

Đội ngũ như Trường Long chạy đến thôn Tiểu Khê.

Thôn Tiểu Khê cách Kinh đô khoảng ba trăm dặm bên ngoài. Nói là một cái thôn chi bằng nói là một trấn.

Có chút quan to hiển quý đã sớm chuẩn bị tốt Thiên lý mã, hướng đến thôn Tiểu Khê.

Thậm chí giữa đám người không thiếu khuyết Tiên đạo tu sĩ, một tay ngự kiếm phi hành dẫn đến quan sát của vô số dân chúng.

Ước chừng không đến hai canh giờ.

Bên ngoài thôn Tiểu Khê đã sớm kín người hết chỗ.

Rất nhanh.

Tin tức cũng truyền về Kinh đô.

Trong phủ Quốc Công.

Một gia phó đứng ở ngoài viện.

“Thế tử điện hạ.”

“Bên ngoài thôn Tiểu Khê, bốn phía có quan binh trấn giữ, không cho bất kỳ kẻ nào đi vào, nghiêm ngặt khống chế.”

“Nhưng mà cửa vào phía Đông, treo lên đèn lồng, chỉ có người thành công qua bài thi mới có thể nhập thôn.”

“Phía Nam là thơ đường phố, có tiến sĩ Lập Ngôn trông coi, được sự đồng ý của bọn hắn cũng có thể nhập thôn.”

“Phía Tây thì do tướng sĩ trấn thủ, củi gạo không tiến, không cho phép bất kỳ kẻ nào đi vào.”

“Phía Bắc phái mấy lão nhân mù điếc trông coi, cũng không cho bất luận kẻ nào đi vào.”

Gia phó mở miệng, thông tri tình huống thôn Tiểu Khê.

“Quả nhiên.”

Trong phòng, Cố Cẩm Niên cũng không lộ ra vẻ kinh ngạc, có một loại cảm giác tương phản trong dự liệu.

Nhưng nếu không có bất luận cái gì hạn chế mà nói thì chỉ bằng cái danh cảu thư viện Đại Hạ thu mười vạn người cũng không quá đáng.

Có hạn chế là hợp lý.

“Lại mù lại điếc? Sắp xếp những người này trông coi ở phía Bắc không sợ có người chuồn êm vào hay sao?”

Cố Cẩm Niên hiếu kỳ hỏi.

Hắn đối với ba địa phương khác ngược lại không có cảm giác gì, chỉ có chút hiểu kỳ đối với mặt phía Bắc.

“Hồi thế tử, hoàn toàn chính xác có người chuồn êm tiến vào.”

“Cho nên hiện tại phía Bắc có không ít người đi, so với những chỗ khác có nhiều người hơn mấy lần.”

Gia phó trả lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận