Đại Hạ Văn Thánh

Chương 233 Tần Vương của Vương triều Phù La đến tặng bản chép tay của Bán Thánh. 6

Hắn nói nhiều như vậy, hoá ra vẫn là chuyện này.

Không có cách nào, Cố Cẩm Niên bắt quá nhiều người, hơn ba ngàn người. Người đọc sách ở Kinh đô có thể có bao nhiêu chứ?

Hắn thân là Tần Vương, mạng lưới quan hệ nhiều lắm. Nói thật hắn cũng tức, bởi vì có một số người hắn cơ bản cũng không biết.

Nhưng đã có quan hệ, từng người đều tìm đến mình. Có người là thân tín mình, có người là binh lính của mình.

Hiện tại mình giám quốc, muốn nói không giúp đớ, quay lại sẽ nói mình còn chưa thượng vị đã chơi thanh liêm.

Muốn giúp đỡ thì hắn lại lo lắng Cố Cẩm Niên suy nghĩ nhiều. Cảm thấy hắn ở sau lưng giở trò quỷ.

Nhưng cuối cùng vẫn là được mặt.

Thật ra chính là bằng hữu nắm bằng hữu.

Nợ nhân tình rất phiền phức.

“Chỉ việc này sao?”

“Ca ca, người quá không xem đệ đệ là người thân rồi.”

“Đám gia hoả này mặc dù có vấn đề, lão đệ cũng tức giận, thật có chút người ngu xuẩn nhưng ta cũng biết bọn hắn không có ý đồ xấu gì.”

“Lý Toại ca, nếu ngươi thật sự coi ta là đệ đệ thì ngươi muốn xử trí thế nào liền xử trí như vậy. Ta tin tưởng lão ca sẽ không hại ta.”

“Không trải qua hai câu cảnh cáo, lần sau tái phạm lại không được. Thuận tiện để bọn hắn ẩn núp đi, sau này nếu có chuyện như vậy phải kịp thời thông báo, xem như lấy công chuộc tội. Cái này không có vấn đề chứ?”

Cố Cẩm Niên còn tưởng rằng là chuyện lớn gì, không nghĩ đến là việc này?

Hơn ba ngàn người đọc sách đến tìm mình gây phiền phức, Cố Cẩm Niên cũng không ngốc, biết có ít người chính là thuận theo gió, không phải mất mặt.

Tất nhiên ở đây có người vô tội.

Nhưng vô tội không có nghĩa là không sai.

Nên phạt vẫn phải phạt.

Chỉ là bây giờ có người nói tình nghĩa , vậy thì là chuyện khác.

Không có ba quyển chép tay của Bán Thánh này, Cố Cẩm Niên cũng sẽ cho Lý Toại mặt mũi.

Quả nhiên vừa dứt lời Lý Toại lập tức mừng rỡ.

"Cẩm Niên, thật yêu thương ngươi."

"Được, ca ca nợ ân tình của ngươi, về sau có cơ hội sẽ trả lại cho ngươi."

"Nhưng mà ngươi yên tâm những chuyện này ta sẽ nói rõ ràng, về sau nếu tái phạm đừng nói là tẩu tử ngươi, coi như là thái tử cầu tình ta cũng sẽ không nhân nhượng."

Lý Toại rất vui vẻ, chủ yếu vì Cố Cẩm Niên nói lời này cũng hợp ý.

Rất nhanh Lý Toại từ trong tay áo móc ra một khối lệnh bài giao cho Cố Cẩm Niên nói.

"Cẩm Niên."

"Đây là lệnh bài của ta, mặc dù kém hơn khối lệnh bài của lão gia tử nhà ta nhưng ở trong kinh đô vẫn dùng rất dễ dàng."

"Về sau ngươi đừng có dùng khối kim lệnh của lão gia tử, dù sao chỉ là một cái thông hành lệnh, hù dọa người một chút còn được, thời khắc mấu chốt cứ lấy lệnh bài của ta ra mà dùng."

"Được rồi, ca ca không làm phiền ngươi nữa, tối hôm nay ta còn phải trở về giáo huấn tẩu tử ngươi một chút thật tốt."

"Để nàng ghi nhớ thật lâu."

"Qua ít ngày nữa không có việc gì thì đến nhà ca ca ngủ một chút, làm người một nhà đừng lạnh nhạt như vậy, ta đi trước đây."

Tần Vương đem lệnh bài giao cho Cố Cẩm Niên.

Sau đó vỗ vỗ bả vai Cố Cẩm Niên hướng về phía núi đi đến.

"Đi."

"Lý Toại ca, trên đường đi chậm một chút, có chuyện gì cứ đến tìm lão đệ."

Cố Cẩm Niên nhận lấy lệnh bài đối với Tần Vương hoàn toàn sống lại hảo cảm.

Mặc dù nói lão ca này đến đây mang theo mục đích nhưng không thể không nói Tần Vương này làm việc thật khéo đưa đẩy.

Hoàn toàn không cần khách khí như vậy chỉ cần nói mình cũng sẽ thả người.

Nhưng trước sau đều suy nghĩ tinh tế, mỗi một câu nói đều rất khách khí, mỗi một câu nói đều chiếu cố đến tâm tình của mình.

Dứt bỏ tranh đấu Hoàng vị để nói chuyện.

Người này có thể có chỗ đứng.

Lại cúi đầu nhìn một chút khối Vương lệnh.

Chế tạo bằng huyền thiết màu đen, chính diện là hai chữ Tần Vương đằng sau là một chút hoa văn tinh mỹ còn có con dấu của Tần Vương.

Xác thực.

Tần Vương lệnh cũng không phải đồ vật bình thường.

Thời điểm không giám quốc, địa vị của Tần Vương ở Vương triều Đại Hạ đều cực cao, ai cũng phải cho mặt mũi.

Hiện tại giám quốc địa vị lại càng nâng lên.

Không thể so sánh chênh lệch với quyền tướng.

Mà Tần Vương lại có được binh doanh.

Thái tử ngoại trừ có 3000 thân vệ quân bên ngoài cái gì cũng không có.

Bình doanh của tần vương thế nhưng có đủ hai trăm ngàn người.

Không so được.

Đương nhiên chủ yếu là bởi vì ngăn được chi đạo.

Thái tử không thể chưởng binh.

Nếu không mà nói dễ dàng phát sinh chuyện tạo phản.

Dù sao có binh có người, không tạo phản có lỗi với bản thân.

Tần Vương đi.

Cố Cẩm Niên cũng trở lại học đường.

Đúng lúc nhìn thấy Lý Cơ ngồi ở cổng học đường.

“Cẩm Niên thúc, người vừa rồi là Nhị thúc sao?”

Cổng học đường, Lý Cơ có chút hiểu kỳ hỏi.

“Là Nhị thúc ngươi, làm sao?”

Cố Cẩm Niên hỏi.

Hơi nghi hoặc một chút nói.

“Nha.”

“Cẩm Niên thúc, ta bí mật nói với ngươi một chuyện.”

Lý Cơ nói.

Kéo Cố Cẩm Niên sang một bên.

Sau đó nói.

“Cẩm Niên thúc, ngươi đừng ở cùng Nhị thúc. Ta nghe người khác nói, Nhị thúc tâm thuật bất chính. Trong triều có rất nhiều Nho Thần, còn có cả quan văn đều rất ghét Nhị thúc này.”

“Thúc, chất nhi không phải có ý gì, chỉ là ngài vẫn không nên cùng hắn đi lại quá gần. Nếu không những quan văn Nho Thần kia chỉ sợ sẽ có ý kiến đối với ngài.”

“Bây giờ người thật vất vả mới có chút địa vị không tầm thường trong lòng bọn họ. Nếu bởi vì chuyện này mà trêu chọc bọn hắn nữa thì không tốt lắm.”

Lý Cơ nói.

Thật ra hắn tương đối phức tạp. Lời này là lời thật lòng nhưng nếu như nói không mang theo cảm xúc riêng thì nhất định không có khả năng.

Phụ thân hắn là Thái tử.

Tai mắt trong phủ hắn cũng biết, Nhị thúc cùng phụ thân hắn tranh đoạt Hoàng vị.

Nhìn Cố Cẩm Niên cùng Nhị thúc mình đi lại gần như vậy, thật ra hắn cũng không mấy vui vẻ nhưng đây cũng là chuyện giữa người lớn với nhau.

Mình là vãn bối không tiện xen vào, chỉ có thể nói như vậy.

“Tiểu tử ngươi.”

“Rất nhiều chuyện, nhìn không đơn giản như vậy.”

“Nhưng mà ngươi yên tâm, thúc cũng không ngốc. Cái gì nên làm, cái gì không nên, trong lòng thúc đều rõ ràng.”

“Nhị thúc ngươi đến tìm ta, phụ thân ngươi nhất định sẽ biết. Không phức tạp như ngươi nghĩ đâu. Đừng suy nghĩ nhiều.”

Cố Cẩm Niên cười nói. Hắn không biết Lý Cơ lấy ý tưởng từ đâu?

“Được, thúc, ta không có ý gì khác. Ta chỉ đơn thầun nói một chút.”

“Sợ những quan văn Nho thần tìm ngài gây chuyện, có phải không?”

Lý Cơ cười cưởi, xấu hổ giải thích một câu.

“Sợ gì.”

“Nếu thật tìm ta gây chuyện thì đại chất tử, thúc hỏi ngươi một câu, ngươi có dám lấy thêm tảng đá nện vào đầu bọn hắn không?”

Cố Cẩm Niên cười nói.

Nhắc đến việc này, sắc mặt Lý Cơ lập tức xụ xuống.

Trong đầu không khỏi nhớ đến việc bị treo lên đánh.

“Đi.”

“Thành thật lên lớp, đọc sách. Đây mới là chủ yếu, chuyện mà phụ thân ngươi không giải quyết được thì cũng không đến lượt ngươi làm đâu.”

Cố Cẩm Niên sờ lên đầu Lý Cơ, mặt mũi ôn hòa đi vào bên trong học đường.

“Thúc yên tâm, lần sau ai dám nói người, ta nhất định sẽ nện trán hắn, mà cũng không khai người ra.”

Lúc này, Lý Cơ ở sau lưng nói, ngữ khí kiên định.

Nghe vậy, Cố Cẩm Niên hơi sững sờ, sau đó nhịn không nổi cười.

Xem ra vị Thái tôn là thật sự sợ.

Chậc chậc, bị mình hoàn toàn nắm gọn rồi.

“Đến đây đọc sách, đừng nói lung tung.”

Cố Cẩm Niên gọi một câu.

Lập tức, Lý Cơ hấp tấp chạy đến, ngồi bên cạnh Cố Cẩm Niên, thành thật đọc sách.

Như thế.

Sau hai canh giừo.

Việc học kết thúc.

Một ngày một chồng tử cũng kéo dài khoảng nửa tháng, mọi người biểu hiện cũng rất bình thường.

Thậm chí Cố Cẩm Niên cũng biểu hiện rất bình thường.

Bởi vì trong mắt mọi người, Cố Cẩm Niên đơn giản chính là mượn cơ hội sẽ giả bộ, muốn thuyết giáo dục, cắt mạch sao có thể có gì lớn để dẫn dắt.

Nói khó nghe.

Các vị ngồi ở đây, ai không bị người trong nhà đánh qua?

Xong thì sao?

Còn không phải sẽ làm theo ý mình.

Muốn dựa vào một lần ức khổ tư ngọt để hiểu được đạo lý? Nào có đơn giản như vậy.

Muốn nói mang mội người đi vui vẻ một chút, sau đó nói cho mọi người, kiếm tiền mới là vương đạo, mọi người cố gắng một chút sẽ hiểu rõ.

Ăn khổ tính là gì.

Chỉ là.

Việc học kết thúc.

Đang lúc đám người định đứng dậy rời đi.

Giọng nói Triệu Tư Thanh vang lên.

“Các vị.”

“Ngày mai là ta giảng bài.”

“Dạy mọi người luyện khí tu tiên.”

“Giờ Dần ngày mai, chư vị đến học đường. Không thể đến trễ, đến trễ ta đều cho kém, biết chưa?”

Giọng nói Triệu Tư Thanh vang lên.

Để cho học đường trong nháy mắt an tĩnh lại.

A?

Luyện khí tu tiên?

Ngươi đùa hay thật?

Cố Cẩm Niên cũng ngây ngẩn cả người.

Tuy nói mỗi người một ngày làm phu tử, mọi người đem việc mình hiểu nhất chia sẻ ra ngoài, hải nạp bách xuyên.

Khiến cho tu Tiên?

Đây có chút không hợp thói thường?

“Tư Thanh cô nương, chuyện tu Tiên này phức tạp khó hiểu. Hơn nữa một ngày cũng không học được.”

“Nếu không chúng ta đổi cái khác?”

Giọng nói của Vương Phú Quý vang lên, mang theo buồn khổ nói.

Tu Tiên cũng không phải là đọc sách.

Lưng có ít đồ coi như xong.

Cái đồ chơi này nếu không làm tốt, sẽ xảy ra chuyện.

“Không vấn đề gì.”

“Ngày thứ hai ta đến.”

“Ngày thứ ba là Bạch Ngọc sư tỷ đến.”

“Ngày cuối cùng là Từ sư huynh đến. Có thời gian bốn ngày, mọi người miễn cưỡng có thể cảm thụ một chút.”

Lúc này.

Hứa Nhai yên lặng bổ một đao.

Bốn người bọn họ không biết dạy cái gì cho nên đã thương lượng xong, dạy mọi người tu Tiên.

Trong chốc lát.

Đám người trầm mặc.

Duy chỉ có Cố Cẩm Niên, không hiểu sao có chút mong đợi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận