Đại Hạ Văn Thánh

Chương 747 Phóng tên! Bắn giết! Thế tử của Ninh Vương sao? Dù là Ninh Vương làm cũng giết không tha!(4)

“Tất cả im miệng cho ta.”

“Cả đám đều không muốn sống sao?”

Vu Diên Bằng gầm thét, trong ánh mắt tràn đầy sát cơ, nhìn chằm chằm vào đám người này.

Ba.

Nhưng sau một khắc, Cố Cẩm Niên dùng roi quất ngựa nhắm thẳng vào Vu Diên Bằng quật xuống.

Roi ngựa vung lên.

Khiến cho trên mặt Vu Diên Bằng lập tức nhiều thêm một vết máu. Vu Diên Bằng bị đau nghiến răng, lửa giận ngập trời nhưng nhìn thấy là Cố Cẩm Niên xuất thủ, nháy mắt cơn giận đều giấu ở trong lòng.

“Để ngươi lên tiếng sao?”

“Liên tục ở chỗ này líu lo không ngừng, ồn ào hơn chó.”

“Câm mồm cho Bản Thế tử.”

Cố Cẩm Niên lên tiếng, thật sự cho rằng có mặt mũi sao? Liên tục ở nơi này líu lo không ngừng.

Nghe thấy nhục mạ như thế, Vu Diên Bằng cũng không dám có chút giận dữ nào trên mặt. Thứ nhất do thân phận của Cố Cẩm Niên quá cao. Thứ hai là mình cũng không đánh lại cường giả bên cạnh Cố Cẩm Niên.

Chỉ có thể nén giận.

“Bản Thế tử cho các ngươi một cơ hội.”

“Nếu như các ngươi có thể giải thích rõ ràng, nàng đến cùng là ai, rửa sạch oan khuất của nàng thì Bản Thế tử có thể tha cho các ngươi một mạng. Nếu như các ngươi tiếp tục che giấu thì đừng trách Bản Thế tử tru sát các ngươi.”

“Bản Thế tử chính là cháu trai Trấn Quốc Công Đại Hạ. Trước đó vài ngày Bản Thế tử còn cùng Khổng Thánh đối thoại, các ngươi cứ yên tâm đi.”

“Chỉ cần các ngươi chịu oan khuất thì Bản Thế tử nhất định sẽ chủ trì công đạo cho các ngươi.”

Cố Cẩm Niên lộ ra thân phận chính là hi vọng bọn họ có thể không chút kiêng kỵ mà nói ra những lời từ đáy lòng.

Nhưng mặc dù là như thế, phần lớn người vẫn còn có chút không hiểu.

Đối với bọn họ mà nói, Quốc Công là cấp bậc gì bọn họ cũng không biết. Cũng có lẽ bởi vì địa vị của đám người này cũng rất lớn, dưới trướng Vương gia.

Tương đối, Quốc Công là người ngoài. Vương gia là người nhà nên bọn họ tất nhiên phải e ngại.

“Chư vị hương thân phụ lão, Thế tử điện hạ chính là Thế tử giải oan cho dân chúng quận Giang Lăng. Việc này các ngươi không thể không biết chứ?”

Lý Long lên tiếng.

Ông ấy bổ sung thêm một câu.

Nơi này là biên cảnh Tây Bắc, Trấn Quốc Công cũng tốt, Thế tử điện hạ cũng được, về phần đối thoại với Khổng Thánh gì đó những người dân này cũng không biết.

Nhưng chuyện ở quận Giang Lăng thì những người dân này hẳn là phải biết ít nhiều một chút.

Quả nhiên, nhắc đến quận Giang Lăng những người dân này đều lộ ra vẻ kinh ngạc.

“Đại nhân quận Giang Lăng sao?”

“Ngài là vị đại nhân vì dân chúng quận Giang Lăng giải oan kia sao?”

“Thật vậy sao?”

Quả nhiên, chuyện quận Giang Lăng ở toàn bộ biên cảnh Tây Bắc có ảnh hưởng rất lớn. Cho dù là những người dân này cũng từng nghe nói đến chuyện này.

“Đúng.”

“Chính vị Thế tử điện hạ này đã giải cứu dân chúng quận Giang Lăng.”

“Nếu như các ngươi thật sự có oan khuất thì cứ nói thẳng ra là được, tuyệt đối không nên che giấu.”

“Che giấu sẽ chỉ khiến cho Thế tử điện hạ không dễ làm việc. Thế tử điện hạ cố ý chạy đến đây chính là để giúp chư vị giải oan.”

Lý Long tiếp tục nói, trên mặt mang ý cười.

Quả nhiên nghe nói như vậy, những người dân này hoàn toàn không kiềm được.

Từng người tụ tập đến trước mặt Cố Cẩm Niên, sau đó quỳ trên mặt đất, kêu khổ thấu trời.

“Xin Thế tử điện hạ cứu lấy hài tử của chúng ta đi.”

“Thế tử điện hạ cứu mạng.”

“Đại nhân, ngài thật sự phải cứu giúp chúng ta, con của chúng ta đã bị bọn họ bắt đi. Chính bọn họ khiến cho chúng ta không thể nói lung tung một câu. Chỉ cần nói sai một câu sẽ giết chết hài tử của chúng ta.”

“Xin đại nhân xuất thủ, mau cứu bọn trẻ.”

“Thế tử điện hạ, người này là con gái của thảo dân. Nàng chịu oan khuất vô cùng lớn.”

Từng tiếng khóc vang lên.

Giờ khắc này, bọn họ không kiềm được. Đại đa số dân chúng đều quỳ trên mặt đất dập đầu, khóc lóc kêu gào cầu xin Cố Cẩm Niên cứu con của bọn họ. Số ít dân chúng thì kêu khóc cầu cứu vì bọn họ không có con gái.

Mà nam tử trung niên trước đó thì trực tiếp quỳ rạp xuống chân Cố Cẩm Niên. Chỉ vào nữ tử trên giá gỗ, gào khóc thương tâm gần chết.

“Vu Diên Bằng.”

“Các ngươi đáng chết.”

Giờ khắc này, Cố Cẩm Niên cũng coi như hiểu rõ những người dân này vì sao không dám tiết lộ ra.

Đám súc sinh này dám bắt con cái của người ta đi. Dùng con cái bọn họ để áp chế.

Đây là ai mà dám làm loạn như thế?

Nghe Cố Cẩm Niên giận dữ mắng, Vu Diên Bằng cũng hoàn toàn trầm mặc. Đến lúc này bất kỳ giải thích nào cũng không có tác dụng.

“Tiền bối, làm phiền ngài xuất thủ, tra một chút xem hài đồng của bọn họ đang ở nơi nào.”

“Tận lực hết khả năng bảo hộ hài tử.”

Cố Cẩm Niên nhìn sang Tiền Vĩ bên cạnh. Hi vọng ông ấy có thể xuất thủ.

Người kia chần chờ một chút. Dù sao chủ chức là bảo vệ Cố Cẩm Niên nhưng ngẫm lại có mấy vạn tinh nhuệ đều ở đây, ông ấy cũng không lo lắng Cố Cẩm Niên gặp phải phiền toái gì.

Cho nên nhẹ gật đầu, trực tiếp bắt đầu điều tra. Một vị Võ Vương đi điều tra phụ cận, vấn đề không lớn.

Sợ cần thêm người hỗ trợ nên Cố Cẩm Niên vẫn tăng thêm một ngàn thiết kỵ đi theo Tiền Vĩ.

Rất nhanh, Cố Cẩm Niên nhìn về phía nam tử trung niên đang quỳ gối trước gái gỗ lên tiếng.

“Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?”

Cố Cẩm Niên hỏi thăm. Hắn biết đối phương đang thương tâm muốn chết nhưng vẫn muốn hỏi rõ ràng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận