Đại Hạ Văn Thánh

Chương 126 Bàn Vũ Chí Tôn Công, Giang Ninh quận lại phát sinh biến cố

Trong phòng.

Cố Cẩm Niên yên lặng ngồi đó.

Hồng tai tại Giang Ninh quận.

Nếu là ngày thường, Cố Cẩm Niên thật sự sẽ không suy nghĩ nhiều, dù sao nói một câu không dễ nghe thì vương triều nào không phát sinh tai hoạ chứ?

Nhưng vấn đề là mình thiếu chút nữa thì xảy ra chuyện, kết quả lại sống lại, ngay sau đó Giang Ninh quận lại ra đại sự.

Không thể giải thích được, Cố Cẩm Niên có chút liên tưởng.

Chỉ là suy nghĩ một lát, nhưng cũng không có bất kỳ manh mối gì, bởi vì rất khó để liên kết hai sự tình này lại với nhau.

Khuyết thiếu rất nhiều điểm mấu chốt.

Nguyên nhân chủ yếu vẫn là hồng tai này, lịch đại các đời đều phát sinh qua.

Dứt bỏ những tạp niệm này.

Có một điểm Lục thúc nói không hề sai, trời sập có người cao đỡ.

Mình đích thật không cần thiết suy nghĩ quá nhiều.

Còn nữa, Cố Cẩm Niên trong lòng rõ ràng, sự tình mình rơi xuống nước, lão gia tử chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ như vậy được, chỉ có điều không tìm được manh mối thôi.

Bây giờ mình ở tại Đại Hạ thư viện, có chuẩn Bán Thánh tọa trấn, thật sự không sợ bất cứ âm mưu quỷ kế gì.

Đã không tiếp tục suy nghĩ vấn đề này, Cố Cẩm Niên đem ánh mắt nhìn về phía bên trong hộp gỗ đựng đan dược.

Long Hổ Bảo Đan.

Cái thứ này là đồ tốt.

"Võ đạo nhất mạch, không thể thư giãn, có Long Hổ Bảo Đan này, có thể coi là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi."

Cố Cẩm Niên thầm nhủ trong lòng.

Sinh ra ở Cố gia, không ít thì nhiều cũng sẽ học tập võ đạo, chỉ có điều bởi vì quá lười, lại thêm tộc nhân một mực để cho mình nghiên cứu văn đạo, cho nên trên phương diện võ đạo không có nắm chắc.

Nhưng từ nhỏ đến lớn căn cơ cũng không có rơi xuống, uống thuốc tẩm qua huyết thú, những thứ như này có không ít.

Bây giờ nhìn thấy Long Hổ Bảo Đan này, Cố Cẩm Niên cũng minh bạch vì sao mình không thế nào nắm chắc võ đạo.

Có thứ này thật đúng là không cần thiết mỗi ngày phải đóng cọc luyện công, có thể nói là một bước liền đi đúng hướng.

Cầm lấy một bình ngọc, Cố Cẩm Niên cũng không nói nhảm, trực tiếp há mồm rung rung bình ngọc, trong chốc lát một viên đan dược huyết hồng rơi xuống.

Vừa vào miệng có vị chua, Cố Cẩm Niên không nhai, bất kỳ đan dược nào cũng đều đắng, nhai chính là chịu tội.

Sau một khắc.

Theo đan dược nhập thể, một cỗ nhiệt lưu trong nháy mắt từ dạ dày truyền ra, vẻn vẹn chỉ trong một nhịp thở, liền khuếch tán đến tứ chi, khiến cho người ta chỉ cảm thấy toàn thân sảng khoái.

Oanh.

Còn không đợi Cố Cẩm Niên kịp phản ứng, đợt sóng nhiệt mãnh liệt hơn liền đánh tới.

Trong chốc lát, Cố Cẩm Niên sắc mặt đỏ lên, đầu có chút choáng váng.

Đan dược bắt đầu có tác dụng, Cố Cẩm Niên ngồi xếp bằng, lúc vừa chuẩn bị hấp thu dược lực.

Cuồn cuộn sóng nhiệt trong nháy mắt chui vào bên trong cổ thụ.

Oanh.

Đệ tam trọng sóng nhiệt đánh tới, trực tiếp bị cổ thụ thôn phệ, không có bất kỳ một điểm gợn sóng nào.

Cái này khiến Cố Cẩm Niên sửng sốt.

"Đan dược cũng hấp thu?"

"Có cần tuyệt như thế không?"

Cố Cẩm Niên thật sự có chút sững sờ.

Dược hiệu mà Long Hổ Bảo Đan thả ra là căn cứ vào năng lực hấp thu của thân thể mà đưa ra phán đoán, cổ thụ hấp thu sạch sẽ, bảo đan lần nữa phóng thích dược hiệu.

Cứ như vậy lặp đi lặp lại chín lần.

Cố Cẩm Niên sửng sốt, còn chưa luyện hoá được chút nào thì đan dược này trong nháy mắt đã biến mất.

Thay vào đó chính là một viên gần như thuần kim sắc võ đạo quả.

Nhưng cũng chưa triệt để thành thục.

Khá lắm, một viên Long Hổ Bảo Đan thế mà không kết được một viên võ đạo quả.

Cái này nếu là dựa theo tiến độ mỗi ngày luyện công từng chút một, chẳng phải là mười năm đều ngưng tụ không nổi một viên?

Cố Cẩm Niên trong lòng rung động.

Nhưng cũng không có lãng phí thời gian.

Trực tiếp xuất ra bình Long Hổ Bảo Đan thứ hai, há miệng nuốt xuống.

Hắn ngược lại muốn xem xem, võ đạo quả này có thể mang đến cho mình chỗ tốt gì.

Theo viên Long Hổ Bảo Đan thứ hai được nuốt xuống.

Kim sắc sáng chói võ đạo quả rốt cục đã thành thục, hơn nữa là hoàn mỹ thành thục.

Hai viên Long Hổ Bảo Đan tương đương một viên võ đạo quả thành thục, chi phí này thật đúng là khoa trương.

"Ngắt lấy."

Không nói nhảm, đầu tư lớn như vậy, Cố Cẩm Niên ngược lại muốn xem xem võ đạo quả trân quý cỡ nào.

Vừa nghĩ xong.

Võ đạo quả trong nháy mắt rớt xuống, rất nhanh kim sắc quang mang nổ tung, thay vào đó chính là lượng lớn văn tự.

Bàn Vũ Chí Tôn Công

Văn tự xuất hiện, tràn vào trong đầu như thể hồ quán đỉnh.

Trong chốc lát, khiến Cố Cẩm Niên sững sờ tại chỗ.

Võ đạo quả đầu tiên chính là một phiến công pháp.

Chuẩn xác mà nói thì là võ đạo Chí Tôn thuật.

Đại lượng tin tức tràn vào trong đầu, Cố Cẩm Niên trong chốc lát liền tiêu hóa xong.

Lần nữa tỉnh lại, cả người đều choáng váng.

"Thật sự là Chí Tôn thuật?"

Cố Cẩm Niên triệt để rung động, Đại Hạ Vương Triều cũng không có Chí Tôn thuật a.

Chí Tôn thuật là gì?

Bát cảnh cường giả tự mình sáng tạo ra công pháp, mới có thể xưng là Chí Tôn thuật.

Bằng vào loại công pháp này, chỉ cần nắm giữ thiên mệnh, liền nhất định có thể bước vào đệ bát cảnh.

Võ đạo bảy đại cảnh giới đầu, phân thành Nhục Thân cảnh, Bảo Thể cảnh, Nhân Long cảnh, Thần Thông cảnh, Võ Vương cảnh, Võ Hoàng cảnh, võ đạo Chí Tôn.

Nhục Thân cảnh chủ yếu vẫn là bồi nguyên cố bổn.

Bảo Thể cảnh là rèn luyện nhục thân, đao thương bất nhập.

Nhân Long cảnh thì thủy hỏa bất xâm, thân như hung thú, giống như nhân long là tinh nhuệ trong tinh nhuệ.

Thần Thông cảnh, thì chân khí diễn hóa thần thông, trăm trượng giết người dễ như trở bàn tay.

Võ Vương cảnh, võ đạo vương giả một người có thể trảm ba ngàn giáp.

Võ Hoàng cảnh, võ đạo Hoàng giả là thế gian cao thủ tuyệt thế, khinh thị nhân gian.

Võ đạo Chí Tôn, một chỉ đoạn sông, phá núi mở sông, một người chống đỡ trăm vạn sư tình, tới lui tự do, bễ nghễ thiên hạ, tư thế vô địch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận