Đại Hạ Văn Thánh

Chương 424 Cố Cẩm Niên có kế sách thống nhất Đông Hoang, Vĩnh Thịnh nổi giận, văn võ từ quan, triều chính chấn động!(5)

"Vâng."

"Nhân tiện, cữu cữu, nếu phải nói, vậy có một chuyện này ta muốn hỏi ngài."

Cố Cẩm Niên không nói nhiều, nhưng cuối cùng, vẫn hô một câu.

"Thế nào?"

Vĩnh Thịnh Đại Đế tò mò nhìn lại.

"Cữu cữu, lần này ta làm tốt như vậy, ngài dù sao cũng thưởng ít bạc chứ ạ?"

"Năm mươi vạn lượng vàng, không nhiều lắm đâu nhỉ?"

"Cữu cữu, chúng ta bằng lương tâm mà nói, mặc kệ Hung Nô quốc rốt cuộc có phải đánh cắp quốc vận hay không, lần này cháu trai giúp Vương Triều Đại Hạ có thêm được nhiều quốc vận, nhất định phải thưởng năm mươi vạn lượng vàng nha nha?"

Cố Cẩm Niên đúng là nói ra, nhưng vừa nói là đòi năm mươi vạn lượng vàng.

Nhưng lúc này, Cố Cẩm Niên muốn nhiều bạc như vậy, thật sự không phải vì mua tin tức từ cây cổ thụ, mà hắn muốn làm một vài chuyện.

Thời cơ còn chưa chín muồi, chủ yếu bởi do bạc không đủ á.

"Năm mươi vạn lượng vàng?"

"Ngươi muốn nhiều bạc như vậy làm gì?"

Vĩnh Thịnh Đại Đế nhíu mày, số bạc này quá nhiều, nó tương đương với năm trăm vạn lượng bạc trắng.

"Việc này ngài đừng quản, năm mươi vạn lượng vàng là hoàn toàn xứng đáng, cữu cữu, người sẽ không phải là không nỡ đấy chứ?"

Cố Cẩm Niên bắt đầu ba hoa.

Nghe nói thế, Vĩnh Thịnh Đại Đế có chút tức giận, tên nhóc xúi quẩy này.

Nhưng nghĩ rồi, Vĩnh Thịnh Đại Đế nói.

"Ngụy Nhàn, đem ngân lượng trong nội khố của trẫm cho hắn, giảm bớt một số chi tiêu trong cung nội lại, gom đủ hai mươi vạn lượng vàng cho Cẩm Niên."

"Cẩm Niên, trẫm chỉ có thể cho hai mươi vạn lượng vàng thôi, phần còn lại không đủ, ngươi tìm gia gia ngươi đi."

Vĩnh Thịnh Đại Đế không chi tiền từ Hộ bộ, mà dùng nội khố của mình, tức là bát khoản (khoản chi) bên trong tiểu kim khố, ngoài ra giảm bớt chi tiêu trong cung, cũng coi như móc hết sạch sẽ rồi.

Theo lý luận thì không phải bạc đãi Cố Cẩm Niên thật.

"Đa tạ lão cữu."

"Đúng rồi, lão cữu, thánh chỉ nữa?"

Cố Cẩm Niên vẻ mặt tươi cười, mặc dù không giống như hắn dự tính, nhưng hai mươi vạn lượng vàng cũng đủ, đồng thời hắn cũng nhớ tới một chuyện khác.

Thánh chỉ mà trước đó đã đồng ý xong xuôi.

"Thánh chỉ để Ngụy Nhàn lấy cho ngươi, trẫm còn có việc, không cùng ngươi nói chuyện phiếm nữa."

"Mau cút về thư viện nghỉ ngơi đi."

Vĩnh Thịnh Đại Đế cũng không dài dòng, như sấm rền gió cuốn, hướng thẳng đến phía chính điện mà đi.

Để lại Ngụy Nhàn vẻ mặt tươi cười nhìn Cố Cẩm Niên.

Cảm nhận được nụ cười nguy hiểm, Cố Cẩm Niên không hiểu sao cảm thấy hơi kỳ quái, nhưng vẫn đáp lại.

Không lâu sâu, Ngụy Nhàn mang thánh chỉ tới, quả nhiên đã đóng ấn.

"Thế tử điện hạ, hai mươi vạn lượng vàng, cần chút thời gian để chuẩn bị, ngày mai đưa đến thư viện được không?"

Trong triều đình có bạc, nhưng đây là ngân khố nội bộ của Vĩnh Thịnh Hoàng đế, phải cần chút thời gian mới lấy ra được, không có khả năng xuất ra một xấp ngân phiếu ngay tại chỗ.

"Được, Ngụy công công khách khí rồi."

Cố Cẩm Niên cười ôn hòa nói.

"Không không không, hôm nay người đã hao phí tinh thần và sức lực là thế tử điện hạ, có lẽ nếu không có gì ngoài ý muốn."

"Thờ gian này ngày mai, người trong thiên hạ đều sẽ biết được chuyện hôm nay Đại Hạ cự tuyệt hòa thân, danh vọng của thế tử điện hạ thật sự thiên hạ đều biết đến."

"Vẫn mong thế tử điện hạ, trong tương lai có thể chiếu cố nô tài nhiều hơn."

Ngụy Nhàn không dám khinh thường.

Nếu đổi thành một thế tử điện hạ khác, hắn ta quả thật có thể bày ra vẻ mặt, nhưng trước mắt vị thế tử điện hạ này sẽ khác.

"Nói quá lời, quá lời rồi."

Đối với những hoạn quan này, Cố Cẩm Niên duy trì trạng thái quan sát, bởi vì trước mắt xem ra Lưu Ngôn và Ngụy Nhàn vẫn tẫn trách tận tụy, nhưng tương lai nếu thật sự cầm quyền, thì lại là một chuyện khác.

Hoặc hai người họ không có vấn đề gì, thái giám phía sau có vấn đề.

Dù sao đây đều là tai hoạ ngầm, hắn vẫn nên lưu lại một thiện duyên tốt, đề phòng sau này thật sự xảy ra chuyện gì, thì sẽ không kéo đến mình.

Cầm được thánh chỉ rồi, Cố Cẩm Niên trực tiếp rời đi, tâm trạng rất tốt.

Về phần trong chính điện của hoàng cung.

Có vẻ nghiêm túc lạ thường, so với tâm trạng tốt của Cố Cẩm Niên, văn võ bá quan trong chính điện tâm tư đều rất nặng nề.

Nhất là sau khi Vĩnh Thịnh Đại Đế đến.

Đôi mắt lạnh như băng, tất cả mọi người ở đây nhìn thấy mà trong lòng sợ sệt.

"Chúng thần bái kiến bệ hạ."

"Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."

Mọi người đồng thanh hô, nhưng Vĩnh Thịnh Đại Đế không nói gì, mọi người chỉ có thể duy trì lễ bái.

Nhìn ra được, Vĩnh Thịnh Đại Đế đang rất tức giận.

"Ha."

"Lợi hại."

"Quả nhiên lợi hại."

"Toàn triều văn võ, vậy mà không có một người đoán được lần này Hung Nô quốc hòa thân, là vì tới đánh cắp quốc vận."

"Các ngươi quả nhiên là một đám thùng cơm."

"Chuyện lớn đến thế, suýt chút nữa ủ ra đại họa, nếu không phải trẫm sớm nhìn rõ, Vương Triều Đại Hạ đã bị Hung Nô quốc trộm quốc vận rồi."

"Các ngươi chết không có gì đáng tiếc a."

Vĩnh Thịnh Đại Đế triệt để nổi bão, trước mặt Cố Cẩm Niên kỳ thật hắn vẫn ổn, nhưng sau khi nhìn thấy đám người này thật sự không nhịn được mà nổi bão.

Suýt chút nữa thôi.

Suýt chút nữa Hoàng đế hắn đây phải thân bại danh liệt rồi, quốc vận bị đánh cắp, hơn nữa là bị Hung Nô quốc đánh cắp.

Chuyện này lớn cỡ nào chứ?

Người trong thiên hạ đều muốn cười nhạo mình.

Đầu tiên là mười hai thành bị chiếm cứ, quốc vận mất đi một phần, lãnh thổ cũng mất.

Bây giờ hòa thân một lần, lại mất đi quốc vận, về sau chỉ cần xuất hiện bất kỳ thiên tai nhân họa nào, đó sẽ là vấn đề do hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận