Đại Hạ Văn Thánh

Chương 91 Giang Ninh quận nguy hiểm, đệ tam quan tới

Bên trong nhã gian.

Tô Văn Cảnh một chân bước ra khỏi phòng.

Liền nghe được thanh âm phàn nàn của Vương Phú Quý.

Cố Cẩm Niên cùng Tô Hoài Ngọc biểu hiện rất trầm mặc.

Chủ yếu hơi có vẻ xấu hổ.

"Cố huynh, Tô huynh."

"Mệt chết ta rồi."

"Nếu như năm nay ta thật sự không vượt qua được, ta nhất định phải trở về viết phiến văn chương, lên án mạnh mẽ hành động lung tung như vậy."

Vương Phú Quý vẫn như cũ tìm đường chết.

Tuyên bố muốn trở về viết văn chương.

Chỉ bất quá thời điểm Vương Phú Quý đi vào phía ngoài nhã gian, liền thấy được Tô Văn Cảnh.

"Vị tiên sinh này ngài là?"

Nhìn thấy có người ngoài ở đây, Vương Phú Quý lập tức trở nên nghiêm cẩn, thái độ trở nên khiêm tốn.

"Lão phu chỉ là đi ngang qua."

"Xin hỏi tiểu hữu là?"

Tô Văn Cảnh mỉm cười, ngược lại hỏi thăm đối phương tên gì.

"Tại hạ Vương Phú Quý."

Vương Phú Quý tự giới thiệu, cũng không cảm thấy có vấn đề gì.

"A, Tô Châu Vương gia trưởng tử."

"Minh bạch."

"Lão phu xin được cáo lui trước, nếu như về sau hữu duyên sẽ gặp lại."

Tô Văn Cảnh cười cười.

Không có nói thêm cái gì, bất quá trước khi rời đi nhìn thoáng qua chân Vương Phú Quý, sau đó chậm rãi rời đi.

Đợi sau khi Tô Văn Cảnh rời đi.

Vương Phú Quý có chút buồn bực, hắn đi vào nhã gian, nhìn hai người Cố Cẩm Niên nói.

"Cố huynh, Tô huynh, lão giả phía ngoài vừa nãy là người phương nào a?"

Vương Phú Quý tràn đầy hiếu kì, nhịn không được hỏi.

"Ây..."

Cố Cẩm Niên vừa định trả lời, Tô Hoài Ngọc ở một bên lại mở miệng nói.

"Nho sinh đi ngang qua thôi."

"Không quan trọng."

Tô Hoài Ngọc lên tiếng, không nói cho Vương Phú Quý biết chân tướng.

"Nha."

Vương Phú Quý nhẹ gật đầu, cũng không quan tâm đến sự tình này nữa, bất quá hắn tiếp tục mở miệng.

"Cố huynh, Tô huynh, ngu đệ thật sự là không chịu nổi."

"Ra ngoài hơn hai canh giờ, căn bản tìm không thấy một tấm lệnh bài nào."

"Hơn nữa cũng không biết là ai tiết lộ phong thanh, hiện tại cũng biết cần phải tìm lệnh bài, phố lớn ngõ nhỏ, đám người này chẳng khác nào thổ phỉ, bây giờ ngài đi ra ngoài mà xem xem, bất kì thôn dân nào dám can đảm đi ra khỏi cửa, liền bị người chặn lấy."

"Đến ngay cả tiểu nhị cũng bị bốn năm người vây quanh, ta thấy đệ nhị quan này không qua nổi rồi."

Vương Phú Quý có chút ủ rũ.

Đặt mông ngồi trên ghế, bưng một chén rượu lên liền uống.

Hắn rất phiền muộn.

Nhiều hơn nữa vẫn là khó chịu.

"Vương huynh chớ có nhụt chí."

"Ngu huynh có bút sinh ý muốn trao đổi cùng Vương huynh, không biết Vương huynh có nguyện ý hay không?"

Cố Cẩm Niên an ủi Vương Phú Quý một tiếng, sau đó nói đến chuyện làm ăn.

"Cố huynh, ta hiện tại làm gì còn có tâm tư nói chuyện làm ăn a."

"Nếu Cố huynh cần ngân lượng mở miệng là được."

Vương Phú Quý có chút bất đắc dĩ, hắn hiện tại căn bản không tâm tư làm loại chuyện này.

Còn bàn chuyện làm ăn.

Bàn cái lông chuyện làm ăn ấy.

Lông ngươi có không?

"Vậy phú quý huynh có thể cho ta mười vạn lượng hoàng kim sao?"

Nghe được có thể trực tiếp lấy, Cố Cẩm Niên không chút do dự mở miệng.

Chỉ là nói vừa xong, một đạo oán khí từ thể nội Vương Phú Quý tuôn ra.

Mười vạn lượng hoàng kim?

Đại ca trong nhà của ta có tiền là có tiền, nhưng cũng không phải do ta nắm giữ, ngươi muốn mấy ngàn lượng hoàng kim ta có thể cho ngươi.

Há miệng mười vạn lượng hoàng kim? Đây chính là sinh hoạt phí một năm của ta a.

"Được rồi, không đùa Vương huynh nữa."

"Cuộc làm ăn này liên lụy đến sự tình lệnh bài của đệ nhị quan, chỉ cần Vương huynh nguyện ý, ta có thể cam đoan Vương huynh thuận lợi thông quan."

Cố Cẩm Niên cười cười, nhưng ánh mắt rất nghiêm túc.

"Thông quan?"

"Lời Cố huynh nói là thật?"

Vương Phú Quý tắc lưỡi, nhìn về phía Cố Cẩm Niên, có chút không dám tin tưởng.

"Bản thế tử xưa nay sẽ không gạt người."

"Liền nhìn xem Vương huynh có nguyện ý làm cuộc làm ăn này hay không thôi."

Cố Cẩm Niên mở miệng, cũng rất nghiêm túc.

"Mời thế tử mở miệng, ngu đệ đi theo làm tùy tùng."

Có thể thuận lợi thông quan, hắn tất nhiên tham dự a.

"Cũng rất đơn giản."

"Vương huynh chỉ cần như này, sau đó như thế là đủ."

Cố Cẩm Niên thao thao bất tuyệt bên tai Vương Phú Quý.

Mà Vương Phú Quý nghe liền bừng tỉnh đại ngộ.

Chỉ bất quá sau khi nghe xong kế hoạch, Vương Phú Quý có chút hiếu kỳ, nhìn về Cố Cẩm Niên nói.

"Thế tử điện hạ, nếu làm như vậy, có thể rước lấy phiền phức hay không?"

"Ta nói chính là Văn Cảnh tiên sinh."

Vương Phú Quý xem như nghe hiểu rồi.

Cố Cẩm Niên kế hoạch cũng đơn giản, dạng này, như thế, sau đó thu ngân lượng.

"Không sao, ngươi đi là được."

"Bất quá Vương huynh nhất định phải điều tra rõ ràng, những tên có quan hệ tốt với Trương Uân, hay là những người trong âm thầm không có thiện ý đối với ta, một cái cũng không bán."

"Những người khác tùy ý."

Cố Cẩm Niên cũng lạnh nhạt.

Giá cả đã quy định rõ rồi, năm trăm lượng bạch ngân một viên, cho nên cũng không lo lắng sẽ không có ai mua.

Vấn đề chỉ là bán cho ai mà thôi.

Cố Cẩm Niên khẳng định không muốn bán cho Trương Uân, cũng không phải chán ghét, mà là gia hỏa này không có chút tác dụng gì a.

Hỗn thời gian dài như vậy, ngay cả Ngưng Khí cũng không làm được.

Thật cảm thấy mất mặt thay phụ thân hắn.

Loại nhân vật phản diện như này, cút xeo đi sớm một chút là tốt nhất, một chút dinh dưỡng cũng không có.

"Đi."

"Vậy Cố huynh tại chỗ này chờ đợi."

"Việc khác giao cho ta là được."

Vương Phú Quý cũng không dài dòng, cầm lệnh bài trên bàn trực tiếp rời đi.

Cố Cẩm Niên lưu lại một khoả Địa tự lệnh, Tô Hoài Ngọc lưu lại ba cái.

Vương Phú Quý lấy đi hai cái xem như thù lao của mình, còn lại còn có 165 khoả lệnh bài.

Sau khi Vương Phú Quý rời đi.

Cố Cẩm Niên lộ ra thần sắc bình tĩnh, tiếp sau đây liền đợi thu ngân tử rồi.

165 khoả, theo tính toán thông thường sẽ được 8,250 lượng hoàng kim.

Bất quá đây là tính toán thông thường, theo cách của Cố Cẩm Niên, tối thiểu nhất kiếm một vạn lượng hoàng kim không có vấn đề gì.

Nghĩ tới đây, Cố Cẩm Niên cũng không nói gì thêm, để tiểu nhị mở hai gian thượng phòng, tự đi nghỉ ngơi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận