Đại Hạ Văn Thánh

1736 Đại thế yên tĩnh, hắc ám vô cùng, đêm tối vĩnh hằng trước nay chưa từng có, dị tượng rung động thế gian.(3)

Lúc trước Đại Hạ gặp thiên tai.

Lúc thiên tai xuất hiện, cũng giống như bây giờ, thế nhân đều cho rằng Đại Hạ không thể cứu được nữa rồi.

Nhưng cuối cùng vẫn là Cố Cẩm Niên đứng ra cứu vớt vương triều Đại Hạ.

Chuyện này xảy ra không lâu về trước

Cho nên Tô Văn Cảnh vừa mở miệng, cả đám người đều trầm mặc.

"Được rồi, đã chờ lâu như vậy, chờ thêm chút nữa cũng chẳng đáng gì.”

"Ta tin tưởng Cố Thánh. Tiệt Thiên giáo đừng quá phách lối, Cố Thánh chắc chắn sẽ trở mình.”

Có giọng nói vang lên, như là đáp lại Tiệt Thiên giáo, cũng như cổ vũ những người tin tưởng Cố Cẩm Niên.

Lựa chọn tiếp tục chờ đợi.

Dưới sự trấn an của Trung Châu Đại Đế và Tô Văn Cảnh, quân tâm lại vững vàng ổn định.

"Đúng vậy, Cố Thánh càng tốn nhiều thời gian minh ngộ, chứng tỏ kinh văn này tuyệt thế vô song, cũng có nghĩa dị tượng sau khi nó xuất thế sẽ càng thêm khủng bố.”

"Không sai, những việc trước kia, mọi người còn chưa nhìn rõ hay sao?”

Lại có giọng nói vang lên.

Đây là đang tuyên cáo với thiên hạ, cũng đang ổn định nội tâm của chính minh, khiến cho trái tim mình vững vàng không bị mê hoặc lay động. 

Không thể không nói.

Hiệu quả này cũng tạm được, ít nhất thì đa phần mọi người đã yên tĩnh lại, không có tiếp tục bàn cãi tranh luận nữa.

Bên trong Tiệt Thiên giáo.

Giọng nói của Phật Đà Nghiễm Nguyên không khỏi vang lên.

"Giáo chủ, nhân cơ hội này thêm dầu vào lửa, tìm tôn thượng xin thêm cơ duyên và tạo hóa, thu hút toàn bộ thiên kiêu về đây.”

Phật Đà Nghiễm Nguyên mở miệng, ông ta cho rằng thời cơ trước mắt phải nắm bắt thật tốt, khiến cho Kỳ Lân Các hoàn toàn bị đè bẹp, không thể trở mình nữa.

Nghe thấy lời này, không ít người có mặt trong đại điện của Tiệt Thiên giáo cũng nhanh chóng gật đầu phụ họa.

"Đúng vậy, nhân cơ hội này, xin thêm chút tài nguyên, đối với chúng ta mà nói sẽ có nhiều lợi ích.”

"Đúng, thời khắc mấu chốt, bỏ đá xuống giếng, làm ít công to.”

“Ta ủng hộ.”

"Ta đồng ý.”

Đám người thi nhau mở miệng, bọn họ đều biết đây là thời cơ tốt để xâu xé chà đạp Kỳ Lân Các.

Nghe mọi người nói thế, thân là giáo chủ, Trường Vân Thiên có hơi trầm mặc.

Hắn ta cũng biết đây là cơ hội ngàn năm có một.

Nhưng hắn ta cũng biết, thật ra Thượng cổ Nhân tộc cũng không muốn cho bọn họ quá nhiều tài nguyên, vì để dựng nên uy tín, mới chấp nhận bỏ ra cái vốn lớn như vậy, nếu tiếp tục xin thêm từ bọn họ, chắc chắn sẽ khiến bọn họ khó chịu.

Chỉ là, đây thật sự là cơ hội có một không hai để hạ bệ Cố Cẩm Niên, khiến cho hắn hoàn toàn thua cuộc, thua thảm hại dưới chân mình.

Lúc trước, hắn ta đã bỏ lỡ cơ hội để tỏa sáng. Chính là lúc Đại Hạ gặp thiên tai, nếu như mình sớm lấy ra Kinh văn Thánh nhân Thiên mệnh trước Cố Cẩm Niên, vậy thì thiên tai khi đó sẽ bị mình giải quyết nhanh chóng.

Sau đó hắn ta sẽ trở thành chúa cứu thế của vương triều Đại Hạ.

Cho dù Cố Cẩm Niên có mạnh hơn, nhưng mình có uy vọng đó, có thể làm rất nhiều rất nhiều chuyện, có thể không chèn ép được Cố Cẩm Niên, nhưng chắc chắn sẽ không thảm hại lấm lém như chó chạy ngoài đồng.

Cho nên hiện tại Trường Vân Thiên không muốn bỏ lỡ nữa.

"Được.”

Hắn ta đồng ý.

"Ta sẽ đi gặp tổ tông một chuyến nữa.”

Trường Vân Thiên lên tiếng, hắn ta không muốn bỏ lỡ cơ hội lần này.

Nói xong, hắn ta biến mất, đi thẳng về phía thánh địa của Thượng Cổ Nhân tộc.

Nửa khắc sau.

Trong đại điện của Thượng cổ Nhân tộc.

Chín vị Nhân Vương vẫn ngồi ngay ngắn ở trên vương vị, thái độ cao cao tại thượng, không để ai vào mắt.

Bọn họ lạnh băng, khinh khỉnh mà nhìn Trường Vân Thiên.

"Bái kiến các vị tổ tông." 

Trường Vân Thiên xuất hiện, quỳ trên mặt đất, hèn mọn giống hệt mọi khi.

Chín vị Nhân Vương trầm mặc, không nói gì.

Bầu không khí có hơi căng thẳng.

"Tổ tông tại thượng!”

“Hiện tại Cố Cẩm Niên không lấy ra được kinh văn tuyệt thế, thanh danh của Kỳ Lân Các cực kỳ kém, hậu thế cho rằng, nếu các vị tổ tiên tiếp tục ban phát cơ duyên, toàn bộ thiên kiêu trong thiên hạ sẽ đầu quân cho Tiệt Thiên giáo chúng ta.”

"Kính xin sự chúc phúc của các vị tổ tiên!”

Trường Vân Thiên nói chuyện gấp rút, giọng nói không che giấu được sự khẩn trương và e sợ.

Hắn ta quỳ rạp trên mặt đất, vừa hèn mọn vừa ti tiện mà cầu xin.

Có thể dùng tư thế hèn mọn đó mà cầu xin, chín vị Nhân Vương càng thêm trầm mặc, bọn họ không thể hiện bất kì thái độ gì, chỉ dùng ý niệm để giao lưu với nhau.

"Lại muốn có thêm cơ duyên và tạo hóa? Nhân tộc đương thời quả nhiên là tham lam.”

"Đúng vậy, quá tham lam rồi.”

"Thật là buồn nôn, bọn chúng cho rằng nhưng tạo hóa và cơ duyên này là tự nhiên biến ra là có sao?”

Ý niệm của của mấy vị Nhân Vương vang lên, tỏ rõ sự bất mãn.

Bọn họ cực kì khó chịu

Bọn họ thật sự cho Tiệt Thiên giáo quá nhiều rồi.

Cho dù Cổ tộc bọn họ có nhiều cơ duyên vào tạo hóa, nhưng cho như vậy đã là rất nhiều rồi.

Cho nên bây giờ Trường Vân Thiên lại muốn xin thêm tạo hóa, khiến cho bọn họ cực kì ghê tởm và buồn nôn.

Nhưng lại có ý niệm khác vang lên.

"Mặc dù đúng là rất khó chịu, nhưng hắn ta nói cũng không sai, nếu như bây giờ lại cho đám thiên kiêu đó một ít tạo hóa, có thể đem thiên kiêu trong thiên hạ một mẻ hốt trọn, đối với chúng ta cũng là chuyện tốt, vừa áp chế được Cố Cẩm Niên, vừa cướp được Khí vận của Đại thế.

Có ý niệm ủng hộ vang lên, cũng cho rằng nên cho Tiệt Thiên giáo thêm chút tạo hóa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận