Đại Hạ Văn Thánh

Chương 764 Quốc Công thúc cưới, ba gấp ba chậm. Ninh Vương ra mặt, nghị hòa đã định ra.(7)

Theo người ngoài thì nước Hung Nô chính là lòng tham không đáy.

“vương triều Phù La cũng rời khỏi điều hòa.”

vương triều Phù La cũng theo sau nói. Dường như cố ý tạo áp lực với đối phương.

Quả nhiên nói đến đây, A Luật Mộc không dám kêu gào chút nào.

Ông ta trầm mặc suy tư một chút.

Cuối cùng thở dài nói.

“Năm vạn vạn lượng bạch ngân. Quặng sắt có thể không cần. Đây là yêu cầu cuối cùng.”

A Luật Mộc lên tiếng không muốn quặng sắt nhưng năm vạn vạn lượng bạch ngân nhất định phải cầm về.

Vừa dứt lời.

Sứ thần vương triều Đại Kim cùng vương triều Phù La đều nhíu mày.

Nhưng hai người họ nhìn nhau.

Sau nửa khắc đồng hồ thi nhau gật đầu.

“Năm vạn vạn lượng bạch ngân có thể.”

“Cứ quyết định như vậy đi.”

“Lý Tướng, Dương đại nhân, các ngươi cảm thấy thế nào?”

Trần Tùng hơi gật đầu, trực tiếp đồng ý. Đồng thời đưa mắt nhìn về phía Lý Thiện cùng Dương Khai.

“Nếu như chỉ là yêu cầu này thì Đại Hạ có thể đồng ý.”

“Dương đại nhân, ngươi cảm thấy thế nào?”

Lý Thiện không cần nghĩ ngợi mà đồng ý luôn.

Bởi vì điều kiện này thật sự tốt hơn dự đoán rất nhiều.

Trả lại mười hai thành biên cảnh, tăng cường quốc vận Đại Hạ.

Không cần đền bù bất kỳ ngân lượng nào ra ngoài, tương đương với việc lấy không mười hai thành về. Còn có tăng nhân đến siêu độ vong hồn. vương triều Đại Hạ có thể thu hoạch được quốc vận.

Thấy thế nào vương triều Đại Hạ cũng không thua thiệt, chỉ có chỗ tốt không có gì xấu.

“Việc này.”

“Lão phu cảm thấy có thể thực hiện.”

“Nhưng dù sao dính đến kết quả nghị hòa lão phu cũng vẫn phải đi hỏi bệ hạ một chút.”

Dương Khai thật ra cũng rất đồng ý với quan điểm này nhưng việc này vẫn cần phải hỏi Vĩnh Thịnh Đại Đế một chút. Đương nhiên có hỏi Hoàng đế hay không không phải chủ yếu.

Mà là Cố Cẩm Niên không có mặt ở đây.

Nhất định phải do Cố Cẩm Niên quyết định.

Nhưng mà Dương Khai vừa nói xong, giọng nói của sứ thần vương triều Phù La không khỏi vang lên.

“Phù La cùng vương triều Đại Kim vì điều hòa chiến tranh mà đã bỏ ra cái giá khổng lồ.”

“Lại không ngờ vương triều Đại Hạ còn không nể mặt mũi.”

“Dương đại nhân, bạc các ngươi cũng không cần bỏ, mỏ quặng cũng không cần các ngươi cho, Long Môn đại pháp cũng không phải lấy ra nữa. Hiện tại chỉ cẩn sửa chữa mỗi sách sử mà cũng không được sao?”

“Sửa chữa sách sử là vì xúc tiến hữu hảo giữa hai nước cũng không phải có mưu đồ khác.”

“Chẳng lẽ sửa chữa sách sử có thể làm tổn thất quốc vận của vương triều Đại Hạ sao?”

Sứ thần Phù La có chút tức giận.

Thật ra ông ta nói không sai. Sửa chữa sách sử không phải chuyện lớn cũng không phải chuyện nhỏ. Nhưng nếu như sửa chữa sách sử một chút mà có thể đổi lại mười hai thành biên cảnh thì đúng thật là một chuyện vui.

Nghe nói như thế, Dương Khai không khỏi lập tức lên tiếng.

“Lão phu cũng không có ý này.”

“Chẳng qua cảm thấy cần phải báo cáo cho bệ hạ một chút.”

Dương Khai nói.

“Được rồi.”

“Việc này bản tướng làm chủ.”

“Điều kiện nghị hòa có thể đáp ứng.”

Nhưng sau một khắc, Lý Thiện nói thẳng đồng ý với điều kiện nghị hòa này.

Điều kiện nghị hòa này đối với Đại Hạ mà nói nhất định là một chuyện tốt.

“Được.”

“Vậy cứ theo như thế đi.”

Sứ thần vương triều Phù La cùng vương triều Đại Kim nháy mắt lộ ra nét mừng rỡ.

Nhưng mà vào lúc này, A Luật Mộc tiếp tục nói.

“Còn có một điều kiện.”

“Thêm bố trí phòng vệ tuyến.”

“Đã trả lại mười hai thành thì bên ngoài mười hai thành phải thiết lập một phòng tuyến. Nếu không mà nói, nước Hung Nô người người đều cảm thấy bất an.”

A Luật Mộc lên tiếng, đây là điều kiện thêm ngoài định mức.

“Bên trong phạm vi Đại Hạ quản khống, điều kiện này có thể đồng ý.”

Không đợi Dương Khai lên tiếng, Lý Thiện trực tiếp đồng ý.

Theo bố trí phòng vệ tuyến trước đó đã nói.

Điều kiện tiên quyết là muốn giám sát vương triều Đại Hạ.

“Có thể.”

A Luật Mộc hơi gật đầu đồng ý.

Như thế dường như đám người không cho Dương Khai bất kỳ cơ hội nói chuyện nào.

Trực tiếp khởi thảo một phần khế văn nghị hòa.

Lý Thiện rất trực tiếp, muốn thay thế vương triều Đại Hạ ký kết phần khế văn nghị hòa này.

“Lý Tướng, việc này nhất định phải bẩm báo bệ hạ, cái này không thể ký.”

Dương Khai lên tiếng cực lực khuyên can Lý Thiện.

Mặc dù ông ấy cảm thấy điều kiện này rất không tệ nhưng ông vẫn cảm thấy có chút không ổn, cần hỏi bệ hạ một chút.

“Việc này bản tướng gánh chịu.”

“Nếu như hiện tại còn không ký thì đến khi tình thế chuyển biến xấu đối với Đại Hạ mà nói cũng không phải là một chuyện tốt.”

“Dương đại nhân thật sự muốn nhìn thấy Đại Hạ tuyên chiến sao?”

Lý Thiện nhìn Dương Khai, giọng nói bình tĩnh nhưng ánh mắt lăng lệ vô cùng.

Nhất thời, Dương Khai trầm mặc.

Mà cuối cùng, dưới hành động của Lý Thiện.

Khế văn nghị hòa.

Cũng đã ký kết hoàn tất.

Nhất thời bên trong phủ thành đều náo nhiệt hẳn lên.

Như thế.

Trong nháy mắt.

Đến hôm sau.

Biên giới Tây Bắc.

Bên trong Cổ thành, quân doanh tụ tập. Đây là biên cảnh Cổ thành tên là thành Đồng Quan, chỗ ở chuyên môn cho tướng sĩ.

Mà lúc này.

Ngoài trăm dặm.

Một đội ngũ thật dài đang chạy về phía thành Đồng Quan.

Đây là đội ngũ của Cố Cẩm Niên.

Nhưng vào lúc này, một bóng người nhanh chóng đuổi theo đội ngũ.

Đối với thân ảnh xuất hiện ở trước mặt đội ngũ.

Giọng nói hùng hậu lập tức vang lên.

“Thế tử điện hạ.”

“Phụng lệnh Dương đại nhân, đến đây thông tri điện hạ.”

“Lý Tướng đã cùng ba vương triều lớn ký tên trên khế văn nghị hòa.”

“Xin Thế tử điện hạ nhanh chóng tiến về biên cảnh Cổ thành.”

Giọng nói vang lên.

Ở trong xe kéo ngọc.

Cố Cẩm Niên khẽ nhíu mày mà Cố lão gia tử không khỏi lộ ra vẻ cười lạnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận