Đại Hạ Văn Thánh

Chương 643 Sách Cổ Kim hiện thế. Bài văn biền ngẫu đệ nhất Thiên cổ, ngàn năm cảnh xuân tươi đẹp, người nào dám vượt qua?(6)

Khá lắm.

Ngày mai sẽ có văn chương kinh Thánh xuất thế sao?

Phải phách lối như vậy, cuồng vọng như vậy sao?

Mặc dù nói Cố Cẩm Niên ngươi tài hoa hơn người nhưng văn chương kinh Thánh có phải quá mức cuồng vọng hay không?

Còn cố ý dặn người ta gia cố lại Khổng miếu sao?

Nhỡ đâu không viết ra được thì sao?

Đây là phản ứng đầu tiên của đám người nhưng rất nhanh liên tưởng đế chuyện Thiên cổ đệ nhất văn biền ngẫu vừa rồi, mọi người không khỏi trầm mặc.

Dù sao nhỡ đâu thật sự viết ra thì sao đây?

Nghe nói như vậy, Khổng Bình không khỏi cười ha ha.

“Thế tử điện hạ xin yên tâm, Khổng miếu có Thánh Nhân tọa trấn. Mà kết cấu bên trong đó càng là mời công tượng các nước chế tạo. Trừ khi là thiên băng địa liệt, nếu không mà nói dù người có viết ra văn chương kinh Thánh thì Khổng miếu cũng sẽ không hề tổn thương.”

Khổng Bình nói như thế.

Ông ta đối với Khổng miếu rất có tự tin. Đương nhiên chủ yếu vẫn là để trả lời, trả lời lại mạnh mẽ có lực.

Mặc dù bên trên bàn giao là không nên đắc tội Cố Cẩm Niên nhưng Cố Cẩm Niên lớn lối như thế thì Khổng Bình cũng không nhịn được mà đáp trả một câu.

Văn chương kinh thánh đúng không?

Khổng miếu cũng sẽ không bởi vì một bài văn chương kinh Thánh mà sụp đổ.

Ông ta đáp lại.

Ông ta tin tưởng Cố Cẩm Niên có thẻ viết ra văn chương kinh Thánh.

Nhưng như vậy thì sao?

Một bài văn chương kinh Thánh có thể khiến cho Khổng miếu sụp đổ sao?

Vũ nhục ai chứ?

Cố Cẩm Niên mỉm cười. Hắn không nói gì thêm nhưng nụ cười này lại khiến cho lòng của mọi người nhấc lên sóng to gió lớn.

Không phải văn chương kinh Thánh sao?

Vậy là cái gì?

Văn chương kinh động trời đất sao?

Hay là văn chương thành Thánh?

Nháy mắt, tất cả mọi người kích động lên. Mặc dù không biết Cố Cẩm Niên khoác lác cái gì nhưng có một điều chính là ngày mai ở gia yến của Khổng gia nhất định đặc sắc, nhất định lưu danh thiên cổ.

Rất nhanh Khổng Bình rời đi.

Sau khi rời khỏi tân lâu của Dự Vương, Khổng Vũ ở sau lưng không nhịn được nói.

“Thúc thúc, có cần phải phái người gia cố thêm một chút hay không?”

Không biết vì sao khi thấy nụ cười nhàn nhạt kia của Cố Cẩm Niên, hắn ta cảm thấy ngày mai nhất định sẽ xảy ra chuyện lớn.

“Gia cố cái gì?”

“Vũ nhi, ngươi thật sự bị hắn dọa cho vỡ mật gần chết sao?”

“Có thể khiến cho Tổ miếu sụp đổ thì ngay cả văn chương thành Thánh cũng không làm được. Trừ khi Cố Cẩm Niên thật sự có thể viết ra văn chương kinh động trời đất, quỷ thần khiếp sợ.”

“Loại văn chương này từ xưa đến nay cơ bản là không có.”

“Ngươi thật sự tin lời hắn sao?”

Khổng Bình có chút tức giận, cháu trai này của chính mình xem ra thật sự bị Cố Cẩm Niên dọa chết khiếp.

“Xin thúc thúc thứ tội, là cháu trai đã quá lo lắng.”

Khổng Vũ cũng không biết nên nói cái gì.

Người kia thở dài cũng không nói gì thêm, cứ vậy mà rời đi.

Bên trong thịnh yến, Dự Vương vẫn đang tươi cười nói.

“Cháu trai, bản văn biền ngẫu này của ngươi đề là gì? Cữu cữu định lấy đề làm tên.”

Dự Vương mở miệng, hỏi thăm thiên cổ đệ nhất văn biền ngẫu này gọi là gì.

“Hồi cữu cữu.”

“Gọi là Dự Vương các tự.”

Cố Cẩm Niên nói.

Thốt ra lời này, nụ cười trên mặt Dự Vương lại sâu thêm gấp mười lần.

“Hay, hay.”

“Hay cho một tên Dự Vương các tự.”

“Các ngươi nhìn xem, các ngươi nhìn đi. Cháu ngoại này của ta chẳng những viết văn rất tốt mà viết đề cũng đặc sắc tuyệt luân.”

“Người đâu, tranh thù thời gian bày sẵn bút mực. Cháu trai đề tự cho cữu cữu. Cữu cữu lập tức sai người làm tốt bảng hiệu.”

Dự Vương rất vui vẻ. Đây là ngày vui vẻ nhất mà từ khi ông ấy sinh ra đến nay.

Không bao lâu, Cố Cẩm Niên đề tự.

Mà một vài Đại Nho còn lại cũng liên tiếp xúm lại.

“Thế tử điện hạ, lão phu chính là Đại Nho vùng Lũng Nam, thư viện Hoài Bình chính là do lão phu sáng lập. Về sau Thế tử điện hạ có đến vùng Lũng Nam nhất định phải tìm lão phu, đến thư viện Hoài Bình ngồi một chút.”

“Thế tử đại tài, lão phu là Đại Nho vùng Lộc Châu, đương nhiêm viện trưởng thư viện Bách Lư. Vùng Lũng Nam này khô hạn kéo dài, trong đêm gió lớn. Ngài là Thế tử cao quý không chịu nổi cực khổ, vẫn nên đến Lộc Châu đi. lão phu nhất định phải mời Thế tử điện hạ thăm quan.”

“Thế tử điện hạ, lão phu là viện trưởng thư viện Không Minh. Lão phu nói thẳng, không vòng vo giống bọn họ. Thế tử điện hạ, về sau ngài viết văn có thể thêm vào danh tự của lão phu hay không. Chỉ cần Thế tử điện hạ nguyện ý thêm vào.”

“Từ nay về sau, trong thiên hạ này, nếu ai dám mắng ngài một tiếng thì lão phu sẽ tuyệt đối không tha thứ loại tặc tử này.”

Từng Đại Nho danh lưu đi đến, trực tiếp vây lấy Cố Cẩm Niên.

Những người này thật ra cũng không can dự vào lần mắng chửi này. Bọn họ thuộc về nhóm người đứng xem.

Bây giờ nhìn thấy Mạnh học sĩ cùng Diêm Công bởi vì giúp Cố Cẩm Niên nói mấy câu mà đạt được chỗ tốt như vậy khiến bọn họ đỏ mắt, bọn họ ghen ghét, bọn họ chua.

Cho nên hiện tại bọn họ tất nhiên không thể bỏ qua cơ hội kết bạn này.

Nói cách khác.

Nếu như Cố Cẩm Niên nguyện ý viết cho bọn họ một bài thơ hoặc là viết bọn bài văn.

Đừng nói là có người mắng Cố Cẩm Niên, xem như là chó ở ven đường dám nhìn Cố Cẩm Niên nhiều một chút thôi cũng phải chịu đánh hai cái mới có thể đi.

Như vậy cũng không khoa trương.

Người đọc sách theo đuổi cái gì?

Lúc còn trẻ là muốn làm quan. Chờ sau khi già rồi liền muốn có danh tiếng tốt. Như vậy sau khi chết mới có thể nhắm mắt.

Đầu năm nay muốn lưu cái danh tốt không khó nhưng có thể lưu danh trăm năm, ngàn năm thì khó đến mức nào?

Cho nên thi từ văn chương này có thể để bọn họ lưu danh Thiên cổ. Sau ngàn năm mọi người đều sẽ biết Diêm Công là ai. Sau ngàn năm mọi người cũng sẽ biết Mạnh học sĩ là ia.

Thanh danh như thế, bọn họ nghĩ thôi cũng hâm mộ.

Mà khi bản Thiên cổ đệ nhất văn biền ngẫu này tuyên thế, danh vọng của hai người này vô hình chung đã đươc tăng lên rất nhanh.

Vốn dĩ tất cả mọi người là Đại Nho nhưng Mạnh học sĩ cùng Diêm Công lại khác.

Về sau tụ hội, nói thẳng một câu là biết Dự Vương các tự không?

Đám người hơi gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận