Đại Hạ Văn Thánh

Chương 228 Tần Vương của Vương triều Phù La đến tặng bản chép tay của Bán Thánh.Tần Vương của Vương triều Phù La đến tặng bản chép tay của Bán Thánh.

Sau khi vô số gian thương quận Giang Ninh bị hạ.

Hai ngày trước nhân tâm đại khoái.

Mà quận Giang Ninh cũng bắt đầu ổn định, giải quyết tốt hậu quả. Công việc lương thực ổn định cũng không có chuyện gây sự, tu kiến nhà dân, yên ổn bách tính, lấy công thay mặt cứu tế, mọi chuyện cần thiết triều đình đều phái người đến bắt đầu làm việc vững chắc.

Cũng bởi vì như vậy chú ý cũng càng ngày càng ít.

Tất cả dường như lại khôi phục như trước không có biến hóa gì to lớn.

Chỉ là theo một tin tức truyền ra một lần nữa lại dẫn tới nghị luận sôi nổi của bách tính ở kinh đô.

[Thi hội Đại Hạ]

Cũng chính là một trong những thịnh hội lớn nhất của vương triều Đại Hạ ngay cả thọ đản của Hoàng đế cũng không sánh bằng trận thịnh hội này.

Thịnh hội mở ra tất cả nhân tài của các nước xung quanh đều sẽ tụ tập tại kinh đô Đại Hạ, lấy thi hội bạn.

Bắt chước thi hội tứ hải cùng văn hội vạn quốc.

Thi hội Tứ Hải cùng Văn hội vạn quốc là đại hội Nho đạo của thiên hạ, cách ba năm tổ chức một lần.

Thi hội Tứ Hải đã qua, còn Văn hội vạn nước thì khoảng sang năm sẽ tổ chức, địa điểm là tại Vương triều Phù La.

Thi hội Đại Hạ hai năm tổ chức một lần, giải thưởng do triều đình Đại Hạ thiết lập. Mời tài tử các nước đến đây tỉ thí.

Đương nhiên để đảm bảo tính công bằng của hội thi thiết lập chín vị Đại Nho là giám khảo.

Hai vị ở Đại Hạ, vương triều Phù La cùng Vương triều Đại Kim mỗi nước phái một vị, Đồng Văn minh cùng Từ Lâm đảng riêng phần mình phái một người.

Ba vị giám khảo cuối cùng là Đại Nho đến từ Trung Châu.

Có ưu thế nhất định là sân nhà nhưng ưu thế cũng không quá lớn.

Dù sao thịnh hội lớn như thế vẫn phải lấy công bằng làm chủ, nếu không truyền ra ngoài chẳng phải sẽ thành trò cười sao?

Thi hội Đại Hạ mở ra trở thành chủ đề mới nhất của dân chúng.

Không chỉ trong dân gian.

Cho dù là Thư viện Đại Hạ, giờ khắc này tất cả mọi người đều quay quanh cùng một chủ đề cũng là thi hội Đại Hạ.

Bên trong Hướng Thánh Đường.

Chủ đề liên quan tới thi hội Đại Hạ chưa hề dừng lại.

"Ta nhớ lần trước thi hội Đại Hạ người lấy được giải nhất là hậu nhân của Lý thánh?"

Vương Phú Quý nhìn đám người dò hỏi.

"Đúng, là hậu nhân của Lý thánh."

"Nhưng mà lần này hậu nhân Lý thánh sẽ không tham gia, nghe nói là chuẩn bị chiến đấu Văn hội vạn nước."

Có người cho câu trả lời.

"Chuẩn bị chiến đấu Văn Hội vạn nước sao?"

"Hai cuộc thi này cũng không xung đột nhau mà?"

Vương Phú Quý tò mò.

"Không rõ cho lắm, dù sao cũng có tin tức nói như thế."

"Nhưng mà hậu nhân của Lý thánh không tham dự cũng không quan trọng, chỉ cần Cẩm Niên huynh tham dự là tốt rồi."

"Cẩm Niên huynh, ta nói lời thật lòng trước đây ngươi lấy ra hai bài thơ có chút lãng phí."

“Nếu có thể ở thi hội Đại Hạ lấy ra như lần trước vậy thì có thể thở dài một hơi.”

Lúc này có người nói.

Cắn răng nói.

Nói ra lời này, dẫn đến không ít người gật đầu tán thành.

Mà bên trong học đường.

Cố Cẩm Niên có chút hiếu kỳ, không biết chuyện gì xảy ra.

“Thế tử, ngươi thật sự không biết?”

Có người nhìn về phía Cố Cẩm Niên, trong mắt tràn đầy hiếu kỳ.

“Thật không biết, các ngươi làm sao lại bắt đầu đố người?”

“Có việc gì cứ nói thẳng.”

Cố Cẩm Niên thật sự không biết.

“Cố huynh, lần trước thi hội Đại Hạ có một việc náo loạn đó là hậu nhân của Lý thánh làm ra một bài Thiên thi từ. Chín vị giám khảo nhất trí hài lòng. Thậm chí sớm nhận định vị trí thứ nhất.”

“ không ngờ chính là, vương triều Phù La có một người đọc sách làm thơ ngưng ra dị tượng, một chữ ngàn vàng cho nên dẫn đến tranh cãi rất lớn.”

Vương Phú Quý giải thích chuyện này.

Nghe như vậy, Cố Cẩm Niên hiểu rõ.

Loại lớn như thi hội này thật ra chính là so đấu giữa tài tử các nước, thua không phải là mặt mũi mình mà đại biểu cho cả vương triều mình.

Xảy ra chuyện như vậy, nhất định ẽ chọc đến tranh luận.

“Người kia không đơn giản, hắn dẫn đến dị tượng tất nhiên là vương triều Phù La thắng.”

Cố Cẩm Niên nói.

Thi từ có dược hay không là do giám khảo quyết định nhưng nếu như có thể dẫn đến dị tượng thì nhất định là dị tượng lớn nhất.

Không còn gì đáng nói.

Ai cũng không lớn bằng trời đất.

“Không phải.”

“Cố huynh, lúc ấy triều ta cũng cảm thấy như vậy. Dù sao thua chính là thua, thắng chính là thắng.”

“Nhưng vấn đề là, người đọc sách của vương triều Phù La kia sau khi thi hội Đại Hạ kết thúc lại lất ra thi từ.”

“Thời gian chậm một nén nhang.”

Có người lên tiếng, lắc đầu nói ra vấn đề trong đó.

Điều này làm Cố Cẩm Niên có chút trầm mặc.

Thật đúng là giao bài thi khảo thí muộn thì mặc kệ ngươi viết tốt bao nhiêu đều coi như không điểm. Dù sao quy củ vẫn còn đó.

“Có thể dẫn đến dị tượng, thật ra có thể cân nhắc một chút.”

Cố Cẩm Niên nói, đây là giải thích của hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận