Đại Hạ Văn Thánh

Chương 642 Sách Cổ Kim hiện thế. Bài văn biền ngẫu đệ nhất Thiên cổ, ngàn năm cảnh xuân tươi đẹp, người nào dám vượt qua?(5)

Dự Vương cũng không phải là loại Vương gia nhàn tản, là Vương gia cầm binh quyền chân chính trong tay, có quan hệ vô cùng tốt với Vĩnh Thịnh Đại Đế.

Nhưng mà ông ấy chỉ có một đứa con gái. Điều này cũng có chút phiền phức. Trương Thế này rõ ràng là người mà Dự Vương chuẩn bị dụng tâm bồi dưỡng, là con rể đến cửa.

Dự Vương chỉ có một đứa con gái cũng không phải là không muốn sinh nhi tử. Thứ nhất là ông ấy tương đối chung tình, rất nhiều người đều biết. Thứ hai, thật ra cũng rất nhiều người biết, Dự Vương ở quận Dự Chương nắm giữ binh quyền nơi này.

Mà quận Dự Chương có một khúc phủ là của người nhà họ Khổng. Ai cũng biết Khổng gia cùng Dự Vương phủ có quan hệ tốt.

Một bên là văn, một bên là võ. Nếu như liên hợp một chỗ thì ngươi nói xem Hoàng đế có sợ hay không?

Cho nên có một đứa con gái, nhìn như không tốt thật ra lại rất tốt.

Dự Vương này là người thanh tỉnh nhất nhân gian, tuyệt đối không phải loại Vương gia đần độn mà rất thông minh.

Vương gia thật ra nên học theo ông ấy, sinh ít một chút, ổn định thế cục gia tộc. Như vậy về sau sẽ không có quá nhiều phiền phức khi bắt đầu tính toán.

Đương nhiên muốn gán tội cho người khác thì sợ gì không có lý do. Đụng phải Hoàng đế có chút bệnh đa nghi thì nên như thế nào vẫn là như thế.

“Thế tử điện hạ thật khách khí.”

Trương Thế có chút thụ sủng nhược kinh. Hắn ta chẳng qua là một con rể qua cửa. Mặc dù là Thám Hoa nhưng về địa vị mà nói thì Cố Cẩm Niên chính là Thế tử, lại là tương lai của Hầu gia, có cữu cữu là Hoàng đế. Nói khó nghe hai chữ tỷ phu này hắn ta thật sự không đảm đương nổi.

Vì vậy Trương Thế có chút thụ sủng nhược kinh, đối với sự tán thưởng của Cố Cẩm Niên cũng khiến hảo cảm tăng gấp bội.

“Đều nói là người một nhà, gọi ngươi một tiếng tỷ phu cũng hợp tình hợp lý. Cữu cữu người nói đúng không?”

Cố Cẩm Niên cười nói.

Dự Vương cũng không ngờ là Cố Cẩm Niên lại khiêm tốn như thế. Quả nhiên là một chút kiêu ngạo cũng không có.

“Đúng, Trương Thế, đây coi như là em vợ ngươi, không cần đa lễ.”

Dự Vương hơi gật đầu.

Mà những người còn lại cũng hiểu trong lòng. Dự Vương cùng Cố Cẩm Niên chỉ sợ đã xem như thành lập một phòng tuyến vô cùng kiên cố.

Trương Thế là con rể được bồi dưỡng trọng điểm của Dự Vương. Sau này đi Kinh đô làm quan, mặc dù dựa vào tên tuổi của Dự vương ở Kinh đô có thể như cá gặp nước. Nhưng vấn đề là quyền quý ở Kinh đô vừa nắm được một bó to.

Nếu như có thể dựa vào quan hệ với Cố Cẩm Niên thì Trương Thế sau này cũng có thể chen vào hàng quyền quý đệ nhất. Kể từ đó, về sau Cố Cẩm Niên có thể làm bất cứ chuyện gì thì Dự Vương đều sẽ ủng hộ vô điều kiện.

Bởi vì mọi người bị lợi ích buộc chặt.

Mọi người có chút kinh hãi nhưng cũng không nói thêm gì. Điều này rất hợp lý, Cố Cẩm Niên là làm một bài Thiên cổ đệ nhất văn biền ngẫu có phân lượng để được như thế.

Mà cách đó không xa, Khổng Bình nhìn tất cả, hơi có vẻ trầm mặc. Cũng không phải bởi vì bản Thiên cổ đệ nhất văn biền ngẫu này.

Mà là sự ăn ý giữa Cố Cẩm Niên cùng Dự Vương.

Không thể không nói, người một nhà vẫn là người một nhà. Khổng gia đã có rất nhiều lần bái phỏng qua Dự Vương, mà Dự Vương cũng có quan hệ không tệ với Khổng gia.

Nhưng loại quan hệ này vẫn luôn không chặt chẽ. Thậm chí Khổng gia còn muốn làm thông gia với Dự Vương nhưng Dự Vương muốn là con rể đến cửa. Khổng gia tất nhiên không thể để người đến cửa, như vậy rất mất mặt xấu hổ.

Chính bởi vì thế nên khi Dự Vương tìm Trương thế. Bọn họ cũng liên lạc với Trương Thế đầu tiên.

Còn không tạo tốt quan hệ, hiện tại xem ra cũng không còn cần thiết tạo quan hệ nữa. Bởi vì Dự Vương đã hoàn toàn đặt quan hệ trên người Cố Cẩm Niên.

Đối với Khổng gia mà nói cũng không phải là một chuyện tốt.

Tất cả suy nghĩ hiện lên trong đầu, Khổng Bình lập tức đứng dậy, mang theo Khổng Vũ vẻ mặt hồn bay phách lạc.

“Thế tử điện hạ, văn chương hôm nay quả nhiên là kinh động trời đất, khiếp sợ quỷ thần. Lão phu hoàn toàn sửng sốt hồi lâu. Từ xưa đến nay cũng chưa từng gặp qua bài văn biền ngẫu như vậy. Đáng tiếc trong tộc còn có chuyện, nếu không mà nói lão phu sẽ ở lại lâu. Dự Vương điện hạ, lão phu xin cáo lui trước.”

Khổng Bình nói, đồng thời cầm chén rượu lên. Đối với Cố Cẩm Niên cung kính cúi đầu, sau đó uống chén rượu này vào miệng.

Nghe Khổng Bình nói thế, nụ cười trên mặt Cố Cẩm Niên thoáng bớt chút phóng túng.

“Đã quá khen.”

Cố Cẩm Niên chỉ nói đơn giản ba chữ.

Ngay cả đáp lễ cũng không dùng kính ngữ.

Khổng Bình mỉm cười cũng không nói gì mà mang theo Khổng Vũ rời đi.

Về phần Dự Vương, gật nhẹ đầu liền không nói gì. Hiện tại ông ấy nhất định phải cùng đám người Khổng Bình phân rõ giới hạn, miễn cho Cố Cẩm Niên hiểu lầm.

Nếu như trước đó, ông ấy sẽ tự mình đưa tiễn. Hiện tại lại không giống.

Chỉ là ngay khi Khổng Bình sắp đi khỏi thịnh yến thì giọng của Cố Cẩm Niên lại vang lên.

“Khổng tiên sinh.”

“Dừng bước.”

Cố Cẩm Niên nhàn nhạt nói. Hắn lên tiếng khiến cho ánh mắt mọi người nhất thời bị hấp dẫn.

Vừa nói ra, Khổng Bình dừng bước, ánh mắt hơi có vẻ tò mò nhìn về phía Cố Cẩm Niên. Không chỉ là ông ta mà tất cả mọi người đều có chút hiếu kỳ, không biết Cố Cẩm Niên muốn nói gì.

“Làm phiền tiên sinh thông báo với Truyền Thánh Công một câu.”

“Tối nay hãy khẩn cấp kiên cố lại Khổng miếu một chút.”

Cố Cẩm Niên nhàn nhạt nói.

Một câu này khiến tất cả mọi người trầm mặc.

Đây là có ý gì.

Khẩn cấp kiên cố lại Khổng miếu một chút sao?

Thế nào?

Ngày mai sẽ có địa chấn sao?

Nhưng mà rất nhanh có người đã nghĩ ra ý của Cố Cẩm Niên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận