Đại Hạ Văn Thánh

Chương 333 Truyền Thánh Công đích thân đến, Cố Cẩm Niên nhục Thánh? Kinh thánh chi văn hiển thế!(7)

Giờ khắc này.

Sắc mặt Truyền Thánh Công hoàn toàn lạnh xuống.

Hắn hảo ngôn khuyên bảo, cũng giải thích khắp nơi giúp Cố Cẩm Niên, lại không ngờ rằng Cố Cẩm Niên thật sự dám vũ nhục Thánh Nhân.

Mà lại còn trắng trợn như thế. Hắn không có khả nnăg cùng Cố Cẩm Niên tranh đấu. Dù sao cũng là vãn bối, hắn là Truyền Thánh Công không cần thiết phải như thế.

Nhưng dính đến Thánh Nhân, vẫn là tổ tiên của mình, hắn không có khả năng còn cười ha hả nhìn về phía Cố Cẩm Niên.

“Người vô lễ mà không phải người.”

“Quân vô lễ mà không phải quân.”

“Nhân chi sơ, tính bản thiện. Vạn vật mà đi, uẩn dưỡng hạo nhiên chính khí. Đây là Thánh ngôn.”

“Cố Cẩm Niên, ngươi thất ự làm càn. Hôm nay lão phu cũng phải nghe một chút, cái gì gọi là nhân chi sơ, tính bản ác?”

Truyền Thánh Công không nổi giận mà giọng nói băng lãnh, trách cứ Cố Cẩm Niên.

“Phanh.”

Sau một khắc, Trấn Quốc Công đứng dậy, bàn ngọc trước mặt hắn vỡ vụn, cả người cũng âm lãnh vô cùng, trực tiếp đi đến trước mặt Cố Cẩm Niên.

Ánh mắt nhìn thẳng vào Truyền Thánh Công.

Sau đó nhìn về phía Cố Cẩm Niên nói.

“Tôn nhi.”

“Chỉ cần ngươi nói.”

“Để gia gia đánh hắn.”

“Hiện tại gia gia sẽ đem hắn dán ở trong điẹn đánh.”

Trấn Quốc Công thật đúng là phát bạo tính tình, không nói nhiều lời.

Chỉ vào Truyền Thánh Công, một chút mặt mũi cũng không cho.

Truyền Thánh Công chó má gì chứ, làm hắn phát bực thì hôm nay đều chết ở chỗ này.

Nhất thời, tràng diện trong nháy mắt đầy mùi thuốc súng.

Không ai ngờ, Truyền Thánh Công đến chẳng những không làm dịu đi mà còn gây lớn hơn.

Nhưng Cố Cẩm Niên không cần nhở đến lão gia tử.

Mà nhìn về phía Truyền Thánh Công.

Ngữ khí bình tĩnh vô cùng nói.

“Nếu các hạ đã muốn nghe.”

“Bản thế tử sẽ nói cho ngươi nghe.”

Giọng hắn vang lên.

Ngay sau đó đứng chắp tay, nhìn đối phương trực tiếp nói.

“Nhân chi sơ, tính bản ác, thiện giả nguỵ.”

“Bản chất con người thời nay sinh ra là để hướng thiện. Thuận theo cho nên tranh nhau sống mà khước từ chết; Sinh mà ghét chỗ này. Thuận theo cho nên sinh tàn tặc mà chết ở trung tín; Sinh mà có ham muốn có tai mắt, có tiếng nói, tướng mạo đoan chính nên âm sinh loạn. Còn lễ nghĩa, lẽ phải, văn chương, lý trí đều mất.”

“Tuy nhiên, thuận theo bản tính con người và thuận theo tình cảm của con người thì phải khuất phục. Thuận theo lý quy phạm thì phải bạo. Vì vậy, cần có sự chuyển hoá của pháp luật, lễ giáo lẽ phải. Sau đó khước từ ra ngoài, phù hợp văn lý mà quay về trị. Dùng góc độ này quan sát thì có thể hiểu rõ bản chất con người là xấu xa, thiện giả nguỵ.”

Cố Cẩm Niên lên tiếng.

Đây là nguyên lý của Tuân Tử.

Nhân chi sơ, tính bản ác cũng là do hắn nói ra.

Đây cũng là một trong những người duy nhất được xưng là đại tông sư ở Tắc Hạ Học Cung.

Lý niệm này, không dám nói là đẩy ngã được ngôn luận của Thánh Nhân nhưng chính xác có thể làm cho thế nhân sinh ra nghi hoặc đối với Thánh Nhân.

Để văn nhân thiên hạ thoát ra khỏi vòng Thánh Nhân, nảy sinh ra tư tưởng của mình.

Sau Tuân Tử, nghênh đón chính là cảnh Bách gia tề phóng.

Chỉ vì hắn làm cho tư tưởng con người được giải phóng. Nói cho thế nhân, Thánh Nhân cũng tốt mà không phải Thánh cũng được. Chỉ cần ngươi cảm thấy chuyện không đúng thì ngươi có thể tự mình suy nghĩ.

Mà không phải là người ta nói cái gì, ngươi liền nghe cái đó.

Đối với lật đổ ngôn luận của Thánh Ngôn, Cố Cẩm Niên không có gì quá thích thú.

Học thuật chi trah,lý phái học thutậ, nhữngg thứ này Cố Cẩm Niên tạm thời không muốn tiếp xúc.

Nhưng ngươi nhất định phải cùng ta chiến đấu.

Vậy thì ta sẽ cùng ngươi chiến đấu đến cùng.

Xảy ra bất kỳ chuyện gì đừng trách ta.

“Con người thời này cải giáo, tích văn. Kẻ đạo đức chính là quy snhân.”

“Tính người ôn hoà, sống nhu hoà, kẻ vi phạm lẽ phải là kẻ ác. Từ góc độ này, rõ ràng bản chất con người là xấu xa, còn những kẻ tốt là đạo đức giả.”

Cố Cẩm Niên một mạch nói ra kinh nghĩa.

Sau đó hít sâu một hơi, nhìn hằm hằm người kia.

Nhất thời, đám người trong đại điện đều trầm mặc không nói.

Bản kinh nghĩa này của Cố Cẩm Niên, nói quá tốt, nghe ẩn chứa đạo lý lớn mà lại trình bày cực kỳ kỹ càng.

Đây là học thức.

Là kinh nghĩa.

Không còn là cái gì thi từ văn chương mà chân chính là kinh nghĩa Nho đạo.

Cố Cẩm Niên sao có thể hiểu đạo lý như vậy?

Sắc mặt tất cả Đại Nho cũng thay đổi.

Thi từ văn chương, bọn hắn là rung động, là cảm khái nhưng thi từ văn chương chung quy là bàng chỉ. Nói trắng ra là một loại kỹ nghệ, kỹ nghệ Nho đạo mà thôi.

Không tính là chủ lưu Nho đạo.

Kinh nghĩa mới là chủ lưu Nho đạo, là học thức, có đạo lý làm cho người sinh ra năng lực suy tính. Đây mơi slà kinh nghĩa chủ lưu của Nho đạo.

Tô Văn Cảnh cũng lộ ra chấn động. Hắn nhìn qua Cố Cẩm Niên, không ngờ học sinh này của mình lại ẩn giấu sâu như thế.

Răng rắc.

Cũng giữa sát na này.

Phía trên thiên khung, lôi đình đại tác.

Mây đen tràn ngập, thiên địa một vùng tối tăm.

Lúc này kinh lôi hiển hiện, vạch phá vạn trượng bầu trời.

Ong ong ong.

Cũng lúc này, bên ngoài điện Văn Tâm, một vài giọng nói Thanh Vi vang lên.

Sau mộtkhắc, có giọng nói học sinh vang lên.

“Không tốt, là tượng Thánh Nhân rung động.”

Giọng nói vang lên, khiến cho đám người trong đại điện kinh ngạc.

“Chi văn kinh Thánh.”

“Đây là chi văn kinh Thánh.”

Có giọng nói vang lên, mặt mũi tràn đầy không thể tin, bàn tay chỉ vào Cố Cẩm Niên khẽ run.

Mà giọng nói Cố Cẩm Niên lại lần nữa vang lên.

Nhìn về Truyền Thánh Công.

“Xin hỏi các hạ.”

“Có thể biện chỉ hay không?’
Bạn cần đăng nhập để bình luận