Đại Hạ Văn Thánh

Chương 372 Nghênh thú công chúa, đoạt quốc vận, nghi án chồng chất, các bên mưu tính bình yên.(5)

Cũng vào lúc này, bên ngoài vang lên giọng của Lưu Ngôn

"Bệ hạ."

"Lễ bộ Thượng thư Dương Khai cầu kiến, nói là biên cảnh đưa mật báo tới."

Khi giọng nói vang lên.

Vĩnh Thịnh Đại Đế bước ra khỏi án ngọc, mà Ngụy Nhàn cũng lập tức thu hồi hồ sơ trên bàn, để ở một bên.

"Tuyên."

Vĩnh Thịnh Đại Đế nhàn nhạt ra lệnh.

Rất nhanh, Dương Khai xuất hiện.

Ông ta bước nhanh vào đại điện, sau đó trực tiếp trình mật báo lên.

"Thần Dương Khai, bái kiến bệ hạ."

"Biên cảnh truyền đến mật báo, mong bệ hạ xem duyệt."

Dương Khai bẩm báo, không hề dông dài.

Lưu Ngôn lập tức tiếp nhận mật báo rồi đưa cho Vĩnh Thịnh Đại Đế.

Mở mật báo ra, chỉ một lát, Vĩnh Thịnh Đại Đế đã xem hết nội dung.

"Hòa thân?"

Trong điện Dưỡng Tâm, Vĩnh Thịnh Đại Đế cũng có chút tò mò, nói thật nếu như không phải mật báo này đến từ Dương Khai, ông quả thật sẽ cảm thấy đây là làm giả.

Đại Hạ mặc dù dũng mãnh vô song, nhưng nếu thật sự cùng Hung Nô khai chiến, song phương đều không chiếm được lợi.

Chỉ là lần này tên đã hoàn toàn lên dây, nước Hung Nô buộc Đại Hạ khai chiến, thân là Hoàng đế trên lưng ngựa, Vĩnh Thịnh Đại Đế đương nhiên sẽ không mềm yếu.

Thật không ngờ, thế mà Hung Nô cầu hòa, chẳng những giảng hòa, nên bồi thường cũng bồi thường, nên nói xin lỗi đã xin lỗi, chuyện này rất khác thường, hơn nữa tất cả mục đích, lại chỉ vì hòa thân.

"Bệ hạ."

"Thần cho rằng, thần cho rằng việc này có chút kỳ quái."

Dương Khai nói, mặc dù ông ta muốn ngừng chiến, nhưng chuyện này xác thật có chút kỳ quặc, nếu ông ta không nói ra, sau này thật sự xảy ra chuyện gì, xui xẻo chính là ông ta.

Vì vậy rốt cuộc có đồng ý hay không, phải xem ý tứ của Hoàng đế.

Dù sao nước Hung Nô tư thái hạ xuống cực thấp, nói một câu không dễ nghe, người ta dốc hết tình hết nghĩa, đối với bất kỳ mục tiêu gì của triều đình thì cuộc chiến này là một chuyện lớn.

"Kỳ quái?"

"Kỳ quái như thế nào?"

Vĩnh Thịnh Đại Đế nhìn Dương Khai, nhàn nhạt hỏi.

"Nước Hung Nô hạ thấp tư thái như thế, chỉ vì hòa thân, thần cho rằng có chút kỳ lạ, chỉ là thần suy nghĩ hồi lâu, cũng không nghĩ ra nguyên nhân, mong rằng bệ hạ thứ tội, thần ngu dốt."

Dương Khai rất giảo hoạt, mặc kệ biết hay không biết rõ, kiểu nào vẫn nói là không biết, để Hoàng đế tự đi phỏng đoán.

Làm gì cũng không thể cõng nồi.

"Đã như vậy, ngày mai buổi chầu triều sẽ bàn lại."

Vĩnh Thịnh Đại Đế nhẹ giọng nói.

Đã không có gì để nói, vậy cũng không cần nói gì nữa, ngày mai bàn lại.

"Bệ hạ."

"Thần cho rằng, mặc kệ đối phương có ý gì, kỳ thật ngừng chiến là tốt nhất, có thể để Hộ bộ Binh bộ an bình một đoạn thời gian."

"Nói cho cùng, chỉ cần họ thật sự muốn hòa thân, thần cho rằng vấn đề không lớn, dù sao gả một vị công chúa ra ngoài cũng không có chuyện gì."

Dương Khai nói, mặc dù biết những lời này không thể nói ra, nhưng thấy bệ hạ không trực tiếp đáp ứng, ông ta vẫn không nhịn được mà nhắc tới.

Bây giờ, Binh bộ, Hộ bộ, Công bộ đều đã bắt đầu công việc, dừng lại sớm một chút, có thể tiết kiệm được rất nhiều chi tiêu không cần thiết, cũng có thể khiến cho hai nước yên ổn.

Miễn cho phức tạp hơn.

"Ngày mai rồi nói sau."

Vĩnh Thịnh Đại Đế nói lại.

Hoàng đế không nói nhiều, chuyện lớn như vậy, vẫn nên chờ thảo luận trên buổi thiết triều đi.

"Tuân chỉ."

Thấy Vĩnh Thịnh Đại Đế như vậy, Dương Khai cũng không dây dưa.

"Phái người đi biên cảnh, giao thiệp với Hung Nô, xem rốt cuộc nước họ có ý gì."

Tuy nhiên, Vĩnh Thịnh Đại Đế vẫn nói thêm.

"Thần lĩnh chỉ."

Nghe thế, trong mắt Dương Khai lóe lên vẻ vui mừng, hiển nhiên xem như Vĩnh Thịnh Đại Đế đã đồng ý chuyện này.

Chung quy cũng chỉ là hòa thân, có thể hóa giải chiến tranh gữa hai nước, còn có thể thu được rất nhiều lợi ích, bất luận như thế nào thì cuộc trao đổi này đều sẽ không thua lỗ.

Vĩnh Thịnh Đại Đế tất nhiên động tâm, chỉ có điều ông cảm thấy nước Hung Nô làm như vậy là do không thể làm khác đi mà thôi.

Sau đó, Dương Khai rời khỏi đại điện.

Vĩnh Thịnh Đại Đế cũng không nói gì, ông trở lại trước án ngọc, để Ngụy Nhàn mang tấu chương tới rồi bắt đầu phê duyệt.

Bản tấu chương thứ nhất, là nói về khu vực Đông Nam hải đảo, cướp biển, buôn bán,vv.

Cứ thế.

Mãi cho đến giờ Hợi.

Sắc trời đã nhá nhem tối.

Vương đình Hung Nô quốc.

Hai thân ảnh đứng ở trong vương đình.

Là vương của Hung Nô và một nho sĩ trung niên.

"Vương thượng, có tin tức báo, Lễ bộ Thượng thư đã xin tiếp kiến Hoàng đế Đại Hạ, tin tức đáng tin, Đại Hạ có ý hòa thân."

Nho sĩ Trung niên vẻ mặt tươi cười, nhìn qua Hung Nô vương.

Hung Nô vương không có biến hóa gì lớn, mà chỉ nhìn qua nho sĩ trung niên đó nói.

"Lỗ nho."

"Cưới công chúa Đại Hạ, thật sự có thể đoạt được quốc vận của Đại Hạ ư?"

Hung Nô vương hỏi nho sĩ trung niên.

Đúng vậy.

Người đang đứng trước mặt Hung Nô vương, chính là Đại Nho Khổng gia.

Bất quá đây cũng không phải là chuyện kỳ quái gì, môn sinh Khổng gia trải khắp thiên hạ, nước Hung Nô, Vương Triều Phù La, Vương Triều Đại Kim, các vương triều Trung châu, cơ hồ tất cả thế lực đều có cái bóng nhà họ Khổng.

Đời sau của Thánh Nhân, vô cùng đông đảo.

Mặc dù chính thống ở Đại Hạ, nhưng Khổng gia trải qua vô số năm, bọn họ đã sớm hiểu rõ đạo lý không thể bỏ trứng gà vào chung một rổ.

Hậu duệ chính thống của Khổng gia, cũng dần dần đi các quốc gia phát triển, nếu như Hoàng đế Đại Hạ thật sự hung ác quyết tâm, đồ sát sạch sẽ người nhà họ Khổng, như vậy người nhà họ Khổng có huyết mạch chính thống nhất, sẽ mở phủ đệ chính thống mới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận