Đại Hạ Văn Thánh

Chương 218 Phong hầu Cố Cẩm Niên? Lời của Quốc công, nguy cơ hiển hiện.(5)

"Đủ rồi."

Ông ngăn lại đám người tranh luận.

Sau đó mở miệng nói.

"Ban thưởng Cố Cẩm Niên sáu viên vương châu, bây giờ hắn còn chưa cập quan, vừa khéo cũng đang học thư viện Đại Hạ, chờ hắn từ Đại Hạ thư viện ra, lại ban thưởng thêm."

"Nếu trong khoảng thời gian này tiếp tục lập được công lao, cũng không phải là không thể đánh vỡ quy củ, còn nếu không có công lao, trẫm sẽ định đoạt sau."

Vĩnh Thịnh Đại Đế nói, hiện tại phong hầu, hoàn toàn không có khả năng, nhưng phương án Lễ bộ và Lại bộ nói, ông cũng không tán đồng.

Chuyện lớn như vậy, cho chức Ngũ phẩm? Cố Cẩm Niên nói cho cùng cũng là cháu trai trẫm mà?

Trẫm có chút không phục đấy.

Chẳng qua bây giờ nói cái gì cũng đều quá sớm, Cố Cẩm Niên chưa cập quan, chờ sang năm từ Đại Hạ thư viện ra, tự tay cữu cữu là ông sẽ cập quan cho hắn, sau đó xem tình huống thế nào mà định.

Nếu trong một năm này, Cố Cẩm Niên lại làm được vài chuyện kinh ngạc.

Ông thật sự muốn phong hầu cho ngoại sanh (cháu ngoại trai) mình.

Chỉ có điều bây giờ thực sự chưa phải thời điểm thích hợp.

Nhưng thôi đi, đám người này nói chuyện quá khó nghe, cái gì gọi là ngoại sanh của ta không xứng?

Còn có cái gì gọi là Vương Triều Phù La, Vương Triều Đại Kim nhìn thế nào?

Lấy mắt mà nhìn chứ gì nữa.

Nhìn thế nào?

Quản bọn họ nhìn cái rắm?

Vĩnh Thịnh Đại Đế trong lòng rất không vui, thậm chí không vui hơn cả chuyện toàn triều văn võ không cho ông chặt chém thế gia.

"Bệ hạ, ban ân sáu viên vương châu quá lớn, mong bệ hạ thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, chúng thần tán thành lời của Triệu thị lang ạ."

Chỉ là, nghe thấy Vĩnh Thịnh Đại Đế ban thưởng sáu viên vương châu bọn hắn cũng không vui.

Trên thực tế mười hai viên vương châu là có thể phong hầu, bọn hắn không biết Vĩnh Thịnh Đại Đế nghĩ như thế nào?

Không phải là nghĩ muốn trải đường trước đấy chứ?

Đợi một năm, Cố Cẩm Niên lại làm chút chuyện tốt, giải quyết chút phiền phức, rồi thưởng tiếp ba viên, sang năm là đến khoa cử.

Khoa cử vừa đến, Cố Cẩm Niên tất nhiên có thể nắm chức vị trí đứng đầu, đến lúc đó có phải lại muốn ban thưởng tiếp ba viên vương châu không?

Sau đó thuận lý thành chương phong hầu?

Vì vậy bọn hắn kiên quyết không đáp ứng, bóp chết từ trong trứng nước.

"Công lao lớn như thế, vẫn không xứng được sáu viên vương châu?"

"Các ngươi thật đúng là dám mở miệng nói nhỉ."

"Họa nạn Giang Ninh quận gặp hồng tai, mấy người các ngươi ngay cả một chủ ý cũng không có, cháu trai trẫm cực khổ trầm tư suy nghĩ, mới nghĩ ra biện pháp bình định loạn cục."

"Giờ cho nó sáu viên vương châu, các ngươi cũng cảm thấy nhiều?"

"Vậy trẫm đây, cũng cảm thấy vị trí của các ngươi đều quá cao đấy, chỉ bằng chuyện các ngươi làm có hơn được đứa cháu trai này của trẫm không?"

"Ai trong các ngươi, mẹ nó đã cứu ngàn vạn bách tính? Hả?"

"Nói?"

"Hôm nay không nói rõ ràng được cho trẫm, thì các ngươi đều quỳ hết bên ngoài Tây Môn, để bách tính nhìn xem thử các ngươi có hình dạng gì."

Vĩnh Thịnh Đại Đế nổi giận.

Thậm chí trực tiếp văng tục.

Triều đình tranh đấu, ông có thể lý giải, đây là quy tắc chính trị.

Nhưng mẹ nó, cái này khắp nơi học được từ mình cháu trai thật vất vả đã làm một ít công tích, thưởng sáu viên vương châu cũng không được?

Vừa rồi quan võ kia nói không sai, nếu người của bọn hắn có công lao như thế, thưởng mười hai viên vương châu chỉ sợ bọn hắn còn chê ít.

Đến phiên người của ông lại không được?

Nếu Cố Cẩm Niên đã vào triều làm quan, ông cũng sẽ không nổi giận.

Vấn đề là cháu trai ông chưa vào triều đường mà bọn họ đã bắt đầu nhằm vào? Bắt đầu chèn ép?

Ta có thể chèn ép má ngươi ấy

Tính tình Vĩnh Thịnh Đại Đế cũng bạo, nếu không phải làm Hoàng đế, cần lôi kéo lòng người, cần có đế vương tâm thuật, ông tuyệt đối sẽ không khách khí như vậy.

Nhớ năm đó, ông vẫn là Tứ hoàng tử, bắt ai mắng ai, cái gì Đại Nho, cái gì Thượng thư, cái gì Tể tướng, hễ tâm tình không tốt, thấy mặt sẽ mắng ngay.

Có phải lâu quá không mắng người, nên quên mất bản thân không?

Thấy Vĩnh Thịnh Đại Đế giận dữ mắng mỏ.

Bách quan trầm mặc.

Nhất là những quan văn, bọn hắn cũng không nghĩ tới, bệ hạ lại đột nhiên nổi giận lớn như vậy.

Cấp trên nổi giận, phía dưới cũng không dám nói gì thêm.

"Không nói?"

"Câm rồi?"

"Đến, Triệu Minh, hôm nay ngươi nói rõ ràng cho trẫm."

"Nói đi."

Vĩnh Thịnh Đại Đế tiếp tục nổi giận.

Mà Triệu Minh đã cúi đầu, không nói lời nào.

Lúc mấu chốt này mà dám nói tiếp, ai cũng không cam đoan Hoàng đế có cho hắn răng rắc một đao hay không.

Ngậm miệng là lựa sáng suốt nhất.

"Bệ hạ."

"Việc này thần cho rằng, bệ hạ nói không sai, chư vị đại thần nói cũng không sai, dù sao những ngày này đã có quá nhiều chuyện xảy ra."

"Mong bệ hạ bớt giận."

Rốt cục, Tể tướng lại bước ra hoà giải.

Không cần thiết phải quá căng thẳng vì loại chuyện này.

Dù sao cũng không phải nói Cố Cẩm Niên phong hầu ngay bây giờ, chỉ là có ý định này mà thôi.

"Mời bệ hạ bớt giận."

"Mời bệ hạ bớt giận."

Một loạt giọng nói vang lên, nhao nhao mời Vĩnh Thịnh Đại Đế bớt giận.

Mà Vĩnh Thịnh Đại Đế nhìn các quần thần.

Cũng không tiếp tục mắng nữa.

"Việc này cứ quyết định như vậy đi."

"Còn có, kỳ thi hội và kinh xét của Đại Hạ, các ngươi chuẩn bị như thế nào?"

Thấy bách quan thành thật lại, Vĩnh Thịnh Đại Đế cũng không dây dưa nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận