Đại Hạ Văn Thánh

Chương 393 Mãn Giang Hồng Nộ phát xung quan, tặng Quốc Công, thơ thiên cổ, hiện dị tượng, lại đoạt quốc vận Hung Nô!(6)

Vốn đã không có đầu óc gì.

"Tốt cho một chuyện đoạt quốc vận, xem ra nghe đồn không sai, thế tử điện hạ xuất khẩu là thiên cổ danh thi."

"Ta đã lớn như vậy mà vẫn chưa từng thấy thi từ thiên cổ là như thế nào, mong thế tử điện hạ cho ta mở rộng tầm mắt."

"Đúng, mở rộng tầm mắt."

"Thế tử điện hạ luôn miệng nói chúng ta nghe không hiểu, vậy liền mời thế tử điện hạ viết ra, để chúng ta nhìn xem, có phải thật sự không hiểu như người nói hay không."

"Thế tử điện hạ đã mở đầu, vì sao còn nhăn nhăn nhó nhó như nữ nhân, quả thật nực cười."

"Ta đây là người nói thẳng, mong thế tử điện hạ chớ nóng giận."

Một loạt giọng nói vang lên.

Lần này thì đến phiên người Hung Nô khó chịu, hôm nay ngươi không đọc ra được một bài thơ thiên cổ, thì đừng hòng rời đi.

Bọn hắn cũng không tin, Cố Cẩm Niên có năng lực xuất thơ thành thiên cổ? Còn có thể đoạt quốc vận? Toàn bộ trời đất là của nhà ngươi chắc?

Đừng nói những người Hung Nô này mà mọi người ở đây thật ra đều không tin, Cố Cẩm Niên có thể làm một bài thiên cổ thơ, họ vẫn tin tưởng, trong kỳ thi hội của Đại Hạ đã thu phục họ.

Nhưng muốn đoạt quốc vận của Hung Nô là đoạt được quốc vận Hung Nô.

Có khả năng không?

"Không được."

"Viết thật, sợ là sẽ ảnh hưởng hữu nghị giữa hai nước, cũng lo lắng chư vị ban đêm không ngủ được."

Cố Cẩm Niên uống một hớp rượu, bình tĩnh nói.

Cho người ta cảm giác hắn vừa rồi chỉ muốn ghê tởm đám người này, chứ căn bản không chuẩn bị gì cả.

Biểu hiện này càng khiến người Hung Nô bất mãn.

Mộc Cáp Nhĩ khẽ nhíu mày, trong lúc nhất thời hắn ta cũng đắn đo không xác định được rốt cuộc Cố Cẩm Niên đang suy nghĩ gì.

Đừng nói hắn ta.

Bách quan Đại Hạ cũng không biết Cố Cẩm Niên cuối cùng muốn làm gì.

Ngươi muốn làm thơ, ngươi cứ trực tiếp làm đi.

Đơn thuần chỉ vì mắng bọn hắn, đây không phải đang kiếm chuyện à?

"Thế tử điện hạ."

"Ngươi cứ nói thẳng, bản hoàng tử cam đoan, tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng tình hữu nghị giữa hai nước, nếu như thế tử điện hạ thật sự có thể đoạt quốc vận Hung Nô ta, âu cũng là ý tứ của trời xanh."

"Không liên quan đến thế tử điện hạ."

"Bất quá nếu lời bài thơ này của thế tử điện hạ không đủ phê phán, cũng đừng trách bản hoàng tử ở bên ngoài nói gì đó."

Đại hoàng tử Hung Nô nói.

Hắn ta cũng không tin, Cố Cẩm Niên vẫn có thể làm thơ thành thiên cổ, còn có thể cắt giảm quốc vận của Hung Nô hắn.

Làm được, hắn không có gì để nói.

Làm không được, cũng đừng ở chỗ này mà khoe khoang ngoài miệng

"Cẩm Niên."

"Nếu ngươi có thể làm, vậy hãy làm một bài đi."

Vào lúc này, Vĩnh Thịnh Đại Đế cũng bảo Cố Cẩm Niên trực tiếp làm thơ.

Nếu không cứ tiếp tục tranh cãi, tuyệt đối sẽ cãi ra chuyện.

Nghe thấy cữu cữu mình nói vậy.

Cố Cẩm Niên cũng không nhiều lời nữa.

Hắn đứng dậy.

Bái Vĩnh Thịnh Đại Đế một cái, sau đó lại nhìn về phía mọi người nói.

"Hôm nay là thịnh yến hòa thân, Cố mỗ làm thơ có tính phê phán nghiêm trọng."

"Có phần không ổn."

"Nhưng mà, thơ này của Cố mỗ tặng cho gia gia của ta, không thương tổn hòa khí hai nước."

Cố Cẩm Niên nói vậy.

Hắn liên tục từ chối cũng chỉ vì giờ khắc này.

Trực tiếp làm thơ đánh mặt nhau thì không tốt lắm, hơn nữa lão gia tử vẫn muốn mình viết bài thơ cho ông, vừa vặn nhân cơ hội này, tặng cho gia gia mình.

Nghe đến đây, Cố lão gia tử lâp tức lên tinh thần.

Dáng ngồi cũng đoan chính hơn.

Mong ngóng không biết tôn tử sẽ viết bài thơ gì cho mình.

Nói thật, thiên cổ quá khoa trương, viết cho ông một bài thơ trấn quốc là được, trấn quốc đủ rồi.

"Ban bút."

Vĩnh Thịnh Đại Đế ra lệnh.

Nhưng Cố Cẩm Niên lắc đầu, đi thẳng tới dưới điện.

Sau đó cầm bầu rượu lên, ngửa đầu uống một ngụm.

Dáng vẻ vô cùng hào sảng.

"Thơ này, tên là Mãn Giang Hồng nộ phát xung quan, tặng Trấn Quốc Công."

Cố Cẩm Niên mở lời.

Nói ra tên thơ.

Trong lúc nhất thời, mọi người đồng thời tập trung tinh thần, chăm chú lắng nghe.

Mấy vị Đại Nho ai nấy cũng vô cùng chăm chú, bởi vì không nói những cái khác, nhưng Cố Cẩm Niên làm thơ quả thật là số một thiên hạ.

"Lửa giận ngút đầu, Đứng tựa lan can, Trận mưa vừa dứt."

Giọng ngâm vang lên vô cùng hùng hậu, ánh mắt Cố Cẩm Niên lúc này trở nên vô cùng lạnh lẽo.

Tâm tình của hắn, cũng hòa vào trong câu thơ.

Câu đầu tiên, như cảnh tỉnh, làm tất cả mọi người cảm nhận được luồng sức mạnh mạnh mẽ này.

"Ngóng trời xa, Uất hận vang trời. Hùng tâm hừng liệt."

Đây là câu thứ hai.

Cố Cẩm Niên nhìn lên bầu trời, ngữ khí hùng hồn, có cảm giác bi thương mãnh liệt.

Ta giận đến mức tóc dựng ngược, trèo lên cao đứng dựa vào lan can, một trận mưa nặng hạt vừa mới tạnh, ngẩng đầu phóng mắt nhìn xung quanh một mảnh bao la bát ngát, ngửa mặt lên trời hét dài oán thán, hùng tâm mãnh liệt, cảm xúc dâng cao.

Mọi người lẳng lặng nghe.

Mà lúc này.

Giọng Cố Cẩm Niên đang hơi bi tráng, trong chốc lát lại trở nên sục sôi vô cùng.

"Ba mươi tuổi công danh thành cát bụi, Tám ngàn dặm dầm sương tắm nguyệt."

"Chẳng an nhàn thiếu niên đầu sớm bạc. Bi thiết không nguôi. "

Giọng nói vang lên vừa sục sôi vừa có căm hận.

Vừa bi tráng cũng vừa bất lực.

Vừa căm phẫn, cũng vừa kìm nén.

Ba mươi năm công lao và sự nghiệp nay đã tan thành cát bụi, chinh chiến ngàn dặm chỉ còn mây trôi trăng sáng, chớ sống phí tuổi đời, làm mái đầu thiếu niên bạc trắng, chỉ còn lại một mình nuối tiếc thê lương.

Đây là nửa đoạn đầu, cảm xúc Cố Cẩm Niên kiềm chế đến cực hạn.

Mà Trấn Quốc Công thì đã nhập thần.

Không chỉ ông, tất cả võ tướng đều nhập thần, bách quan cũng nghe đến nhập thần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận