Đại Hạ Văn Thánh

Chương 779 Thơ thành thiên cổ, trên trời rơi xuống đá lửa, tiêu diệt ba mươi vạn đại quân! Cuộc chiến này còn có thể đánh như vậy sao?

-

-

Phải đánh trận.

Đối với các tướng sĩ của thành Đồng Quan mà nói, không có bất kỳ sự kinh ngạc hoặc đột ngột nào.

Bởi vì bọn họ đã chuẩn bị sẵn sàng chinh chiến.

Cho dù đang lúc nghị hòa, toàn bộ quân doanh Đồng Quan đều không hề đình trệ, vẫn thời thời khắc khắc chuẩn bị khai chiến.

Bây giờ nhận được tin tức, bọn họ không có bất kỳ kinh hoảng hay sợ hãi gì, tất cả tướng sĩ đều nghiêm túc chuẩn bị nghênh đón cuộc đại chiến vào ngày mai.

Toàn bộ thành Đồng Quan đều bắt đầu bận rộn, nhất là kỵ binh, ngay từ đầu tiên đã bắt đầu kiểm tra chiến mã, mặc chiến giáp cẩn thận.

Bất kỳ một chi tiết nào cũng không thể bỏ qua, nếu không, ở trên chiến trường, chỉ không chú ý dù một chi tiết nhỏ, người chết chính là mình.

Bên trong đại doanh, các tướng sĩ đang lau chiến đao hoặc trường mâu của mình, một vài Tướng lĩnh thì đang phân phó cho Thiên phu trưởng, sau đó Thiên phu trưởng lại phân phó xuống Bách phu trưởng, từng đơn vị truyền lại công việc cần phải làm ngày mai.

Hai nước giao chiến.

Quan trọng nhất là sĩ khí, tăng cao sĩ khí mới là chuyện quan trọng nhất.

Mà biện pháp trực tiếp nhất để tăng sĩ khí, đó là trận đầu báo tin thắng trận.

Nếu như trận đầu giành thắng lợi, lòng quân phấn chấn, thế như chẻ tre.

Nếu trận đầu thất bại, lòng quân tán loạn, sẽ liên tục bị bại mà lui về.

Trận đầu cũng không phải có thể quyết định tất cả.

Nhưng trận đầu chính xác là rất quan trọng.

Trong quân doanh, tất cả mọi người đang nghiêm túc chuẩn bị cho chiến đấu, chờ đợi mưa to gió lớn của ngày mai.

Cố Cẩm Niên về tới đại doanh trong quân.

Toàn bộ quân doanh hơi có vẻ buồn khổ.

Ngày mai phải khai chiến, quân địch là thiết kỵ Hung Nô, đây là thiết kỵ mà ngay cả vương triều Trung Châu cũng phải kiêng kị một hai phần.

Muốn nói trong lòng không chắc chắn cũng là chuyện rất bình thường.

"Đến ném xúc xắc nào."

Có người lên tiếng, lấy từ trong ngực ra mấy viên xúc xắc, muốn cùng mọi người cá cược xúc xắc vui đùa một chút.

Trong quân không có nhiều thứ để tìm niềm vui, đánh bạc là một loại trong đó.

"Được, chơi đi."

"Xem thử vận may của ta như thế nào."

"Ta cũng chơi."

Có lẽ là ngày mai phải ra chiến trường, nên rất nhiều người đều tham gia, cả những tướng sĩ ngày thường không đánh bạc cũng cùng chơi theo.

Cố Cẩm Niên ngồi yên lặng ở một bên, hắn không nói những câu khích lệ lòng người, cũng không an ủi mọi người.

Không phải là chiến tranh không cần thương hại, mà Cố Cẩm Niên không nói ra thành lời những kiểu lời nói này được.

Ngày mai bọn họ phải lên chiến trường, rất có thể hôm nay từ biệt, cũng không còn cách nào gặp lại.

Mà bản thân mình không thể ra chiến trường, nói lời nói khích lệ, hay ngữ điệu an ủi gì đó, thật sự là có chút buồn cười.

Chẳng bằng im lặng, yên tĩnh nhìn bọn họ, thế này càng tốt hơn.

Một lát sau.

Có người thắng được không ít, nhưng khuôn mặt lại không vui vẻ, trong quân đội có một quy củ bất thành văn, trước khi đánh trận, ngươi đánh bạc thắng nhiều nghĩa là ngươi đã dùng hết vận may, vô cùng có khả năng chết trận trên sa trường.

Thua thì có nghĩa là để dành vận khí.

Cho nên dù thua nhiều ván, trên mặt một vài tướng sĩ cũng không có quá khó coi.

Tùng!

Tùng!

Tùng!

Giờ Sửu.

Trống trận bắt đầu gõ vang.

Cứ mười hơi thở gõ trống một lần, trang nghiêm lại nặng nề.

Trong lòng của các tướng sĩ, cũng dần dần bị tiếng trống trận ảnh hưởng, mọi người chỉ chơi thêm một lát rồi ngưng hẳn.

Bầu không khí có một loại cảm giác khiến cho người ta không nói rõ được.

Trầm tĩnh và yên lặng.

Bi thương và can đảm.

Bầu trời vẫn bụi trần như cũ.

Sao trời lấp lánh, ánh sáng chiếu rọi xuống, mọi người đều không ngủ được, không có tâm tư đi ngủ.

Có người trò chuyện tâm sự với nhau.

Có người trầm mặc suy nghĩ.

Nhưng phần lớn đều đang viết thư nhà, đã sẵn sàng để hi sinh.

Cố Cẩm Niên nhìn toàn bộ vào trong mắt.

Nội tâm của hắn ngay thời khắc này cũng tràn đầy nặng nề.

"Thế tử điện hạ."

"Nếu lần này đại thắng, có thể trở về, lúc đến đi kinh đô, thế tử có thể mời huynh đệ chúng ta uống rượu không?"

Có người nói chuyện với Cố Cẩm Niên, giọng điệu rất thoải mái còn phát ra tiếng cười sang sảng.

Rất nhanh, mấy đôi mắt tập trung nhìn lại đây.

Trong ánh mắt họ mang theo hi vọng, cũng bởi vì ngày mai đại chiến nên bọn họ mới hoàn toàn thả lỏng, mới dám nói chuyện với Cố Cẩm Niên như vậy.

Đổi lại là bình thường, cho dù Cố Cẩm Niên không quan tâm thân phận quyền quý, mọi người cũng không dám tùy ý.

"Đương nhiên có thể."

"Ta sẽ thiết yến ở kinh đô, dùng rượu ngon nhất, mở tiệc chiêu đãi chư vị tướng sĩ."

Cố Cẩm Niên mỉm cười, đưa ra câu trả lời khẳng định.

Các tướng sĩ nghe được lời này thì cười ha hả.

Càng kính nể Cố Cẩm Niên hơn.

Cứ vậy thẳng tiến một mạch.

Bên trong quân doanh là một mảnh yên tĩnh, có người cuồng nhiệt, nhưng đối mặt với chiến tranh, phần lớn mọi người vẫn tràn đầy lo lắng.

Cố Cẩm Niên biết rõ, bọn họ không phải sợ hãi cái chết, mà là sợ không thể gặp lại người nhà.

Trong toàn bộ quân doanh chỉ có dịch doanh mới là nơi náo nhiệt nhất, rất nhiều người đều muốn viết một lá thư gửi về nhà, bên ngoài đại doanh, đội ngũ dài như mình rồng, ai cũng có thời gian giới hạn.

Nhưng mặc dù như thế nhưng người vẫn đông kín như cũ.

Trong quân có không ít tướng sĩ đều đợi viết thư.

Mắt thấy như thế, Cố Cẩm Niên cũng giúp đỡ một chút, hắn mang giấy bút tới, giúp các tướng sĩ viết thư trở về.

Nếu là trước đó các tướng sĩ nào dám để Cố Cẩm Niên nâng bút viết chữ vì bọn họ?

Nhưng bây giờ, đến lúc này, mọi người cũng không quan tâm được nhiều như vậy, từng người chen lấn tranh nhau viết thư.

Đến cuối cùng, giấy bút mà Cố Cẩm Niên mang tới ngày càng nhiều, hắn vận dụng tài khí, điều khiển những cây bút lông viết chữ xuống trang giấy.

Từng giọng nói vang lên, Cố Cẩm Niên có thể nhất tâm đa thính một lúc nghe nhiều, vì vậy viết thư rất nhanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận