Đại Hạ Văn Thánh

Chương 105 Chất nhi này của trẫm thật giống trẫm. Thật mẹ nó giống trẫm, hắc hắc.(3)

Phách lối không ngừng.

Trấn Quốc Công rất bá khí, đến cuối cùng càng trực tiếp đến cửa mang người đi. Không cho bất kỳ ai cơ hội nhỏ nhoi nào.

Một đám quốc công Hầu gia hoàn toàn không có cách nào.

Nhưng nguyên nhân chủ yếu là bọn họ cũng muốn nhìn thấy Cố Cẩm Niên một lần.

Thật sự là quá hiếu kỳ.

Về phần trong Hoàng cung.

Vĩnh Thịnh Đại Đế cũng tăng tốc phê chuẩn tấu chương.

Sau khi xử lý hết công sự, vô cùng lo lắng đi về phía tẩm cung của Hoàng thái hậu.

Muốn đem tin tức tốt này nói cho mẫu hậu mình.

Không nói cái khác.

Riêng việc chất nhi có thể làm ra Thiên cố văn chương, thân là Hoàng đế sao hắn lại không vui vẻ?

Về công, Đại Hạ xuất ngoại chi lương đống. Đây là chuyện vô cùng tốt.

Về tư, đây chính là chấất nhi của mình. Bất kể thế nào đều là chuyện tốt.

Về phần những chuyện khác, đều mặc kệ đã. Dù sao trước mắt vẫn là chuyện tốt.

“Mẫu hậu.”

“Mẫu hậu.”

Mặt mũi Vĩnh Thịnh Đại Đế tràn đầy vui sướng, muốn đem tin tức tốt này thông chi, cho nên người còn chưa đến đã lớn tiếng gọi lên.

Chỉ là sau khi Vĩnh Thịnh Đại Đế đi vào tẩm cung của Thái hậu.

Liền phát hiện muội muội Ninh Nguyệt công chúa của mình đã đến.

Lập tức.

Vẻ mặt Vĩnh Thịnh Đại Đế cứng lại, thoáng thu liễm vui sướng.

Nhất quốc chi quân vẫn là nên thu liễm một chút.

“A, Ninh Nguyệt cũng đến à?”

Nhìn thấy muội muội mình, Vĩnh Thịnh Đại Đế hơi có chút ngượng ngùng hỏi.

“Ninh Nguyệt gặp qua bệ hạ.”

Ninh Nguyệt công chúa đứng bên cạnh thái hậu, hành lễ với Vĩnh Thịnh Đại Đế.

Người kia gật đầu.

Ngay sau đó, giọng nói của Thái hậu vang lên.

“Yến nhi, có chuyện vui lớn.”

“Chất nhi kia của ngươi hiện tại có tiền đồ rồi. Dị tượng vừa rồi chính là do Niên nhi đưa đến.”

“Đại Hạ xuất hiện một vị rường cột nước nhà lại còn là người trong nhà chúng ta. Tốt, tốt. Đáng tiếc chính là Niên nhi không ở đây, mẫu hậu thật là cao hứng, thật là cao hứng.”

“Có thiên tượng như vậy, ai còn dám nói ngươi làm Hoàng đế không được.”

Hoàng Thái hậu rất kích động, nàng cực kỳ vui sướng.

Người trong thiên hạ đều nói đứa con trai này của mình đạt được vương vị bất chính. Chỉ cần giang sơn có bất kỳ thiên tai nhân họa gì đều do tội của nhi tử mình.

Bây giờ xảy ra chuyện vui lớn như vậy, lại còn là người nhà chống bên ngoài.

Làm sao nàng không vui cho được.

Nghe nói như thế, Vĩnh Thịnh Đại Đế hơi gật đầu.

“Mẫu hậu nói chí phải.”

“Trẫm cũng cảm thấy vui mừng sâu sắc.”

“Tất cả vẫn là công lao của Ninh Nguyệt, sinh ra Niên nhi.”

Vĩnh Thịnh Đại Đế nói như thế.

Mà người kia lại lắc đầu nói.

“Bệ hạ có chỗ không biết.”

“Cẩm Niên có tài hoa như vậy, thật ra đều là công lao của ngài.”

Ninh Nguyệt công chúa mở miệng, nhìn Vĩnh Thịnh Đại Đế nói.

“Vì sao?”

Hoàng đế có chút hiếu kỳ hỏi.

“Thỉnh thoảng Cẩm Niên có nói với ta, mỗi lần vào Hoàng cung đều có thể học được rất nhiều thứ, nhất là được bệ hạ ngài dạy bảo. Cẩm Niên nhìn như tinh nghịch nhưng lời ngài nói, Cẩm Niên đều ghi tạc trong lòng.”

Ninh Nguyệt công chúa vừa cười vừa nói.

Lập tức.

Vĩnh Thịnh Đại Đế lộ ra vẻ vui mừng lẫn kinh ngạc.

“Ninh Nguyệt, lời này của muội là thật chứ?”

“Chẳng trách trẫm không hiểu vì sao.”

“Hóa ra là Cẩm Niên đều học từ trẫm.”

“Giống trẫm, hoàn toàn giống trẫm.”

Giờ khắc này.

Vĩnh Thịnh Đại Đế có chút nhịn không được cười.

Trong lòng cũng đạt được thỏa mãn cực lớn.

Mặc dù hắn biết lời này có thể chỉ là lời xã giao nhưng nếu có thể nói ra như vậy ít nhất cũng nửa thật nửa giả?

Nói cách khác, Cẩm Niên có thành tựu như vậy, chính mình là cữu cữu ít nhất cũng có nửa công lao?

Nghĩ đến đây, Vĩnh Thịnh Đại Đế càng tràn đầy vui sướng không che giấu được.

“Ninh Nguyệt.”

“Quay về trẫm cho muội một khối Kim bài. Muội giao cho Cẩm Niên để nếu nó không có việc gì liền vào trong cung.”

“Những năm nay trẫm chỉ lo chuyện triều đình, cũng chỉ dạy Cẩm Niên một chút. Không ngờ rằng Cẩm Niên lại khắc ghi mỗi lời nói của trẫm vào tâm khẩm, trẫm rất hài lòng.”

“Về sau để nó đến nhiều hơn. Một là bồi mẫu hậu, hai là trẫm sẽ dạy nó một chút.”

“Đừng để hắn không có việc gì đợi ở trong nhà, cùng đám vũ phu kia ở chung một chỗ. Nhất là lão Lục Cố gia, cả ngày chỉ biết dạy hư chất nhi tốt của trẫm.”

“Đi.”

“Ninh Nguyệt, trẫm đi trước, xử lý chút chuyện. Hôm nay muội ở lại trong cung bồi mẫu hậu cho tốt.”

Vĩnh Thịnh Đại Đế vô cùng vui vẻ.

Tuy rằng bên ngoài vẫn phải giữ kín nhưng lời này là lời nói thật.

Để cho Cố Cẩm Niên vào trong cung nhiều hơn, ít ở Cố gia học tập. Chất nhi này có tài hoa đáng để làm thế, mình cũng phải để ý.

“Cẩn tuân ý chỉ của bệ hạ.”

“Nhưng mà bệ hạ không đợi thêm một chút sao?”

Ninh Nguyệt hiếu kỳ, dò hỏi.

“Không cần.”

“Còn một số chuyện cần xử lý.”

“Cẩm Niên ở thôn Tiểu Khê đã chịu không ít ủy khuất.”

“Ngày thường đám gia hỏa này mắng hai câu coi như xong, rõ ràng trên dưới trái phải, còn dám làm chuyện hồ đồ không phải như thế nữa.”

“Trẫm không xuất thủ xử lý một chút chẳng lẽ để nhóm người này ngồi lên đầu Hoàng gia hay sao?”

“Trẫm chỉ có một muội muội là ngươi, cũng chỉ có một đứa cháu trai này.”

Vĩnh Thịnh Đại Đế mở miệng.

Nói một hòi làm hốc mắt Ninh Nguyệt đỏ lên.

Nhưng những lời này cũng là lời thật lòng của Vĩnh Thịnh Đại Đế.

Đương nhiên, trong đó cũng có một số những nhân tố khác.

Mà giờ khắc này.

Trăm dặm bên ngoài Kinh đô.

Xe ngựa của Cố Cẩm Niên cũng sắp trở về.

Chỉ là xung quanh xe ngựa, xuất hiện một nhóm Đại Nho cưỡi ngựa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận