Đại Hạ Văn Thánh

Chương 197 Bách quan tham tấu, quốc công vào triều, uy của lão tướng, lôi đình vạn quân. 4

Chỉ là hắn nói chuyện, cũng không phải giúp Cố Cẩm Niên, ngược lại là đang hại Cố Cẩm Niên.

Phạt ít ngăn nhiều là có ý gì?

Đơn giản là nói, Cố Cẩm Niên thật sự có tội, nhất định phải phạt, nhưng cũng không thể không cho quốc công mặt mũi, ý tứ thôi là được.

Dù sao trong lòng tập đoàn quan văn cũng rất rõ ràng, muốn dựa vào chuyện này để vặn ngã Trấn Quốc Công sao?

Ngươi đang nghĩ cái gì vậy?

Nhìn thấy văn võ toàn triều ngươi một câu ta một câu.

Vĩnh Thịnh Đại Đế vẫn không nói lời nào, tựa hồ đang đợi điều gì đó.

"Bệ hạ, chúng thần khẩn cầu bệ hạ, nghiêm phạt Cố Cẩm Niên."

Lúc này, bảy phần quan viên cùng lên tiếng, trăm miệng một lời.

Ngoại trừ các vị Thượng thư lục bộ, và mấy người Tể tướng Lý Thiện ra, trên cơ bản thái độ là nhất trí.

Nhưng mà đúng lúc này.

Một gọng nói khác vang lên ở bên ngoài.

"Khởi bẩm bệ hạ, Trấn Quốc Công, Lâm Dương Hầu đang ở ngoài điện cầu kiến."

Khi lời nói này vang lên.

Cả triều đột nhiên an tĩnh lại.

Bọn họ đoán được, Trấn Quốc Công sẽ đến, nhưng khi Trấn Quốc Công thật sự đến, không hiểu sao trong lòng họ vẫn có chút sợ hãi.

Dù sao Trấn Quốc Công cũng không phải là người bình thường.

Đệ nhất Quốc công.

Là đại nhân vật chân chính.

Ngoại trừ đương kim Tể tướng ra, không người nào có thể tranh phong cùng ông ấy.

"Truyền."

Vĩnh Thịnh Đại Đế trực tiếp mở miệng.

Một khắc sau.

Hai thân ảnh một trước một sau, đi vào trong đại điện.

Trấn Quốc Công chống quải trượng đầu rồng mà tiên đế khâm ban, tay ông nắm quải trượng, long hành hổ bộ, đi vào giữa đại điện.

Về phần Lâm Dương Hầu, tuy là vương hầu, nhưng đứng ở sau lưng Trấn Quốc Công, rõ ràng bị áp chế khí thế, ngược lại nhìn rất bình thường.

"Lão thần Cố Nguyên, tham kiến bệ hạ."

Đi đến trong triều.

Trấn Quốc Công cúi đầu với Vĩnh Thịnh Đại Đế.

Mà Vĩnh Thịnh Đại Đế cũng lập tức đứng dậy, nhìn vào Trấn Quốc Công nói.

"Người tới, ban tọa cho quốc công."

Hoàng đế lên tiếng.

Được ban cho ghế ngồi trong triều đường, đây là vinh dự vô cùng to lớn.

"Bệ hạ, không cần làm thế."

"Lão thần thân thể xương cốt vẫn còn khỏe mạnh, không cần ban ngồi, miễn cho có người lại muốn nói lão thần cậy già lên mặt."

Trấn Quốc Công nói, một phen làm văn võ bá quan im lặng.

"Tốt."

"Trấn Quốc Công như vậy, trẫm rất vui vẻ yên tâm, mỗi lần trẫm nghĩ đến việc đã từng cùng quốc công kề vai chiến đấu, là nhiệt huyết lại sôi trào, hi vọng một ngày kia, còn có thể cùng quốc công mở mang bờ cõi cho Đại Hạ đấy, ha ha ha ha."

Nhìn thấy Trấn Quốc Công, mặc kệ hư tình hay giả dối thì Vĩnh Thịnh Hoàng đế cho Trấn Quốc Công đủ mặt mũi.

"Bệ hạ quá khen."

Trấn Quốc Công mỉm cười, sau đó ông liếc nhìn về phía phía văn võ bá quan trên triều đình.

Ánh mắt của ông như một cây đao, nhìn từng người, từng người một.

Phàm là người cảm nhận được ánh mắt của Trấn Quốc Công, đều không hiểu sao lại thấy chột dạ, cúi đầu không dám nói gì.

Cũng chỉ có một số Nho Thần và Thượng thư của lục bộ là vẫn bình tĩnh tự nhiên.

“Lúc nãy lão phu ở bên ngoài, nghe được trong triều tranh luận không ngừng."

"Vì sao lão phu vừa đến, chư vị đại nhân lại không nói gì?"

"Là lão phu quấy rầy đến chư vị đại nhân sao?"

Trấn Quốc Công nhàn nhạt mở miệng.

Hỏi thăm như vậy.

Những lời này vừa nói xong, bách quan lại im lặng lần nữa.

Chỉ là trên chính điện của cung điện.

Hoàng đế đang ở đó.

Trong lòng bọn họ vẫn còn có chút sức mạnh để dựa vào, lập tức có giọng nói vang lên.

"Quốc công nói quá lời, chúng ta sao có thể cảm thấy quốc công quấy rầy được."

"Quốc công đã mấy năm không vào triều, hôm nay vào triều, chắc có vẻ không quen, nên mới thấy như thế."

"Quốc công đã có lời, vậy lão phu sẽ nói tiếp."

"Dám hỏi quốc công, chuyện tôn nhi của ngài, Cố Cẩm Niên giết nho tù văn, phải chăng quốc công đã được biết?"

Vẫn là Lý Chính bình.

Hắn là người đầu tiên lên tiếng, không kiêu ngạo không tự ti, không sợ Trấn Quốc Công tí nào.

"Giết nho tù văn?"

"Cẩm Niên lúc nào thì làm qua loại chuyện này?"

Trấn Quốc Công có chút hiếu kỳ, nhìn về phía đối phương.

"A, chuyện lớn như vậy, thế mà quốc công không biết?"

Đối phương cười cười.

Rất hiển nhiên không tin rằng Trấn Quốc Công không biết.

"Lão phu thật đúng là không biết, tôn nhi này của ta rất hiểu chuyện, giết nho tù văn? Nó không có khả năng làm, còn loại chuyện giết chó tù heo, ngược lại mấy ngày trước Cẩm Niên đã làm đấy."

"Nếu ngươi là nói chuyện này, vậy thì lão phu đã biết rồi."

Trấn Quốc Công không phải giả bộ hồ đồ, mà trực tiếp châm chọc đám người đọc sách kia là heo chó.

Chỉ là lời vừa nói ra khiến cả sảnh đường lập tức xôn xao.

Tất cả mọi người nhìn chằm chằm Trấn Quốc Công, nhất là phái Nho Thần, từng người đều mang ánh mắt tức giận.

Bọn hắn nói chuyện nhã nhặn ôn hòa.

Nhưng Trấn Quốc Công này, há miệng ngậm miệng là heo chó, lão ta coi những người đọc sách bọn hắn như heo chó.

"Cố Nguyên, ta kính ngươi là quốc công, lập công lao hiển hách vì Đại Hạ, cho nên mới khách khí, nhưng không ngờ ngươi lại nói thế, gọi người đọc sách chúng ta là heo chó, ngươi muốn làm gì?"

Có Nho Thần tức giận trách Trấn Quốc Công.

Đông.

Chỉ là Lý Chính Bình vừa dứt lời, Trấn Quốc Công nện mạnh quải trượng đầu rồng xuống sàn, ánh mắt kinh khủng, trừng mắt nhìn người sau.

Trong chốc lát, đại điện yên tĩnh.

"Lão phu mấy năm không lên triều, xem ra các ngươi thật sự nghĩ lão phu là kẻ phế nhân?"

"Ngươi là cái thá gì, dám gọi thẳng tên của lão phu?"

"Quỳ xuống."

Trấn Quốc Công quát, âm thanh vang dội, xen lẫn uy lực võ đạo kinh người, khí thế trấn áp như núi cao đè xuống, người sau lập tức quỵ xuống đất, sắc mặt trắng bệch vô cùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận