Đại Hạ Văn Thánh

1784 Trời không sinh Cố Cẩm Niên ta, Kiếm đạo muôn đời như đêm dài, kiếm đến!(6)

Nói ra chân lý.

Nhưng không một ai biết thiếu niên đến cùng đã đi nơi nào.

Một đoạn chuyện xưa kết thúc.

Theo đó một đoạn chuyện xưa khác bắt đầu.

Trong một cung điện xa hoa.

Vang lên tiếng khóc chào đời.

Thiên địa sinh ra dị tượng, có một vị thiên kiêu tuyệt thế sinh ra. Một thanh tiên kiếm ngưng tụ trên bầu trời, đây là dị tượng kinh khủng.

Cực kỳ kinh người.

Theo dị tượng sinh ra, hài nhi dừng tiếng khóc thút thít.

Đây là thời đại thần thoại.

Ra đời một vị tiên thiên Chí Tôn Kiếm đạo.

Thời gian nhanh chóng trôi qua.

Mười tuổi, đứa bé trưởng thành, kiếm khí của hắn ta đáng sợ kinh người, giơ tay nhấc chân là kiếm khí kinh khủng.

Hắn ta rất vô địch, đến mười tuổi đã thắng rất rất nhiều người.

Sinh ra ở Kiếm Tông cổ lão, có được truyền thừa bất phàm, có vô số chỗ tốt.

Hắn rất vô địch.

Mười ba tuổi bước ra tông môn, đi lên con đường vô địch.

Một đường hát vang.

Không có người nào có thể thắng hắn ta, có một tâm đạo vô địch, hắn được vinh dự là kiếm tu có thiên phú nhất Kiếm đạo từ xưa đến nay.

Hào quang của hắn ta vượt qua cả mặt trời.

Tất cả mọi người ở trước mặt hắn ta đều có vẻ tối mờ không ánh sáng.

Tất cả mọi người.

Đều không bằng hắn ta.

Hai mươi tuổi.

Hắn ta bước lên vị trí đầu Kiếm đạo thiên hạ, đây là thành tựu không thể tưởng tượng nổi, nhất là ở thời đại thần thoại.

Tên của hắn ta vang dội lừng lẫy.

Hắn ta có vô địch chi tâm.

Quét ngang tất cả.

Ý chí Kiếm đạo của hắn ta quá mức cường đại.

Chẳng qua khi ý chí hắn ta đạt tới đỉnh phong.

Hắn ta đi ngang qua một cổ thành.

Gặp được một lão giả ngủ bên trong tuyết lớn. Hắn ta cảm giác được, lão giả này cũng có kiếm ý cường đại, chỉ là tối tăm không ánh sáng.

Hắn ta hiểu được, lúc bằng tuổi hắn ta bây giờ đối phương cũng là sao trời.

Chỉ có điều người này là kẻ thất bại.

Hắn ta cũng không cần tìm hiểu đối phương vì sao tiêu điều, chỉ là lẳng lặng nhìn chăm chú, cho đến khi người này vĩnh viễn nhắm mắt lại.

Hắn ta rời khỏi cổ thành này.

Tâm cảnh vô cùng bình tĩnh, không có có bất kỳ một tia ảnh hưởng nào.

Trên con đường đi tới trước.

Hắn ta lại gặp được một người, đó là một nam tử trung niên. Ánh mắt của ông ta mờ mịt, kiếm ý của ông ta lung lay sắp đổ, mặc dù cảm nhận được, ông ta có ý chí cường đại.

Nhưng hắn ta vừa nhìn đã nhận ra, ông ta không thích hợp tu hành Kiếm đạo, không có thiên phú, không có tư chất, mặc dù chăm chỉ, nhưng chăm chỉ như vậy có ý nghĩa gì?

Chỉ là hắn ta không cảm thấy buồn cười, cũng không xem thường, con đường nhân sinh là do tự mình lựa chọn.

Không cần quan tâm đến được mất.

Lúc ngươi lựa chọn con đường này, ngươi đã có được rất nhiều, cái gọi là mất đi, chỉ là một vài thứ mà ngươi không đạt được.

Hắn ta tiếp tục tiến lên.

Nhìn sông núi đại thế, cảm nhận thiên địa tự nhiên, minh ngộ chân lý Kiếm đạo.

Kiếm đạo là thế nào?

Hắn ta không hiểu.

Kiếm trong tay hắn ta sinh ra trong suốt, một đạo kiếm khí có thể chém ngang Thập Vạn Đại Sơn, một ý niệm có thể khiến cho một vùng long trời lở đất.

Nhưng đây là Kiếm đạo sao?

Hắn ta không hiểu.

Phía trên một ngọn núi.

Hắn ta nhìn thấy một thiếu niên tay cầm một thanh kiếm, đang bị tập kích, bị mấy người bao vây tấn công, trên người thiếu niên chằng chịt vết thương, thậm chí có vài chỗ thương thế sâu tận xương tủy.

Không còn sống được lâu nữa.

Nhưng thiếu niên không hề sợ hãi, mà chỉ chạy thoát đi, giống như có điều gì đó đang đợi hắn.

Để người này quên mất thống khổ, kéo theo một hơi tàn.

Thân là thiên kiêu tuyệt thế, hắn ta nhìn quen loại mạnh được yếu thua này, kẻ yếu không có bất kỳ cơ hội lựa chọn nào, sống hay là chết, đã sớm định sẵn.

Chỉ là hắn ta rất tò mò, thiếu niên này vì sao lại cố chấp như thế.

Hắn ta ra tay.

Đổi lại là lúc khác, hắn ta tuyệt đối sẽ không ra tay.

Lần này, hắn ta lựa chọn cứu thiếu niên.

Giết toàn bộ kẻ địch đang vây giết thiếu niên.

Chỉ là hắn ta cũng không cứu sống được thiếu niên này, mà lẳng lặng nhìn qua.

Thiếu niên không có cảm kích.

Ánh mắt của hắn ta từ đầu đến cuối đều nhìn về hướng tây bắc, hắn ta không ngừng chạy nhanh, không quan tâm sự sống của mình đang biến mất đi từng chút.

"Còn chạy như vậy, ngươi sống không quá một canh giờ."

"Hiện tại không nên cử động, còn có thể sống lâu thêm mấy canh giờ."

Giọng nói vang lên, thiên kiêu bảo cho hắn ta biết tình huống hiện tại.

Thiếu niên không nói gì, mà vẫn một mực hành tẩu, không quan tâm sinh tử.

"Hướng tây bắc có bảo dược sao?"

"Ngươi đã bị thương đến tim phổi, bảo dược bình thường chỉ sợ cũng không thể nào cứu được ngươi."

Thiên kiêu tò mò, đưa ra lời hỏi thăm.

Chỉ là thiếu niên nọ vẫn không hề nói chuyện, điều này khiến thiên kiêu cực kỳ tò mò.

Cho đến nửa canh giờ cuối cùng.

Thiếu niên chung quy vẫn cảm thấy vô lực xoay chuyển trời đất, hắn ta dừng lại, không tiếp tục tiến lên.

Mà chỉ nhìn qua thiên kiêu, sắc mặt vô cùng suy yếu, lấy một phong thư đưa cho đối phương.

"Xin các hạ thay ta đưa phong thư này."

"Kiếp sau sẽ báo đáp."

Thiếu niên lên tiếng, có lẽ thương thế hắn ta quá nghiêm trọng nên nói không nên lời, một câu mà một hồi đại lâu, lúc này mới nói ra được.

"Là người rất quan trọng sao?"

Thiên kiêu hỏi đối phương, hắn ta đánh ra một đạo kiếm khí, củng cố thương thế của đối phương.

Giúp hắn ta dễ chịu hơn chút.

"Đúng vậy."

"Rất quan trọng."

"Nàng đang chờ ta, nhưng không đợi được."

"Ta muốn ly biệt lần cuối."

Thiếu niên nói nhiều hơn một chút, chỉ là ngữ khí vẫn kiểu bình tĩnh kia.

Có vẻ thiên tính hắn ta là như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận