Đại Hạ Văn Thánh

Chương 337 Đợi cho thu đến tháng chín tám, hoa của ta nở ra lấn át hết cả muôn hoa! Lập ra mới học phế Ngụy Nho thiên hạ!(4)

Giữa Cố gia cùng Khổng gia.

Tuyệt đối không thể hoà giải.

Đã nháo liền nháo đến ngươi chết ta sống, cái gì vạch mặt với không vạch mặt, phải làm đến trình độ thuỷ hoả bất dung. Ngươi ước gì cả nhà của ta tử quang, ta ước gì cả nhà ngươi tử quang.

Dạng này Hoàng đế mới có thể an tâm, hắn mới sẽ không xuất thủ.

Đương nhiên cũng tồn tại ý thức chủ quan nhất định.

Đó chính là điều Cố Cẩm Niên khó chịu với Khổng gia, quân bán nước đáng chết.

Thiên đao vạn quả cũng đáng đời.

“Tê!”

“Cố Cẩm Niên, ngươi ngày càng khoa trương.”

“Đợi cho thu đến tháng chín tám, hoa của ta nở ra lấn át hết cả muôn hoa. Hay cho một câu lấn át hết muôn hoa, nho giả chúng ta trong mắt người lại chỉ toàn là ngụy nho sao?"

"Không nghe ngươi nói thì chính là Ngụy nho. Thiệt thòi cho ta lúc nãy còn cảm thấy cố cẩm niên ngươi có bất thế chi tài, không nghĩ tới ngươi lại có tư tưởng như vậy."

"Hay cho một câu hoa của ta nở ra lấn át hết cả muôn hoa, vậy hôm nay ngươi giết một cái cho lão phu nhìn xem."

Lần này không ít đại nho thật sự bị làm cho tức giận.

Theo bọn hắn cố cẩm liên hoàn toàn có hiềm nghi ô nhục thánh nhân nhưng mà có thể hiểu thành Cố Cẩm Niên tâm tính thiếu niên đánh nhau vì thể diện.

Nhưng bây giờ lại hoàn toàn không giống nữa ngay cả lời này cũng đã nói ra.

Cái gì gọi là mới học phế Ngụy nho thiên hạ. Ngườu nào không đồng ý với ngươi chính là Ngụy nho? Ngươi cũng quá khoa trương đi?

Tiếng mắng chửi không dứt khiến nội tâm Khổng Vũ cực kỳ sảng khoái, hắn hiện tại chỉ hy vọng Cố Cẩm Niên tiếp tục phạm sai lầm, sai càng lớn càng tốt.

Nếu thật náo xuống dưới coi như hắn phải quỳ xuống cũng không sao. Cố Cẩm Niên vừa nói câu này Khổng gia tuyệt đối có thể để Cố Cẩm Niên nếm thử cái gì gọi là khoái cảm ngàn người chỉ trỏ.

Hắn rất hưng phấn, cực độ vui vẻ.

"Các ngươi đều câm miệng."

Giờ khắc này giọng nói của Cố lão gia tử lại lần nữa vang lên.

Ánh mắt của hắn như đuốc, liếc nhìn mọi người ở đây.

Khiến cho mọi người đều trầm mặc không nói.

"Lũ thất phu các ngươi ở chỗ này kêu gào cái gì?"

"Lúc tôn nhi ta chịu nhục, các ngươi đã từng nói qua câu nào?"

"Lúc Khổng Vũ thiết lập đề thi, các ngươi có ai đã từng nói qua một câu độ khó quá cao chưa?"

"Bây giờ tôn nhi của ta làm ra bài thi hoàn mỹ, các ngươi lại vì người nhà họ Khổng giải vây, đến vấn tâm cũng không dám, còn nhất định phải nói tôn nhi ta hùng hổ dọa người?"

"Lũ chó các ngươi có phải là thật cảm thấy lão phu vô dụng hay không?"

"Nãy giờ lão phu không nói gì, các ngươi đều coi như lão phu đã chết?"

"Còn ở chỗ này ồn ào?"

"Tôn nhi ta dùng kinh nghĩa lật đổ thánh ngôn, các ngươi không phục có thể đến biện, biện không ra lại bắt đầu hung hăng càn quấy?"

"Có tin rằng hôm nay lão phu liền giết hết muôn hoa hay không?"

"Ngược lại lão phu lại muốn nhìn xem là các ngươi mạnh miệng hay là đao của lão phu nhanh hơn."

Trấn Quốc Công nói.

Giọng nói hung ác giận dữ mắng mỏ chúng nho.

Mẹ nó từ đầu đến cuối hắn không nói lời nào, ngoại trừ thời điểm mấu chốt ủng hộ tôn nhi của mình. Nguyên nhân chính là muốn nhìn một chút đám người này đến cùng có bao nhiêu thành kiến đối với Cố gia.

Hiện tại hắn đã hoàn toàn minh bạch.

Đây cũng không đơn giản là thành kiến hay không thành kiến mà là đám người này căn bản không coi Cố gia là người mà nhìn.

Tôn nhi mình chịu khuất nhục.

Không ai đứng ra nói một lời công đạo.

Người khác làm sai.

Từng người chạy đến đây làm lớn chuyện.

Mẹ nó thật sự là bênh người thân đến không cần đạo lý? Còn tự nhận là người đọc sách gì chứ. Đều đi chết cho lão phu.

"Trấn Quốc Công, ngươi đừng ở chỗ này hù dọa người. Nếu ngươi dám giết hiện tại liền giết cho lão phu xem. Hôm nay lão phu liền để cho ngươi biết cái gì gọi là thà gẫy chứ không cong."

"Lão phu kính nể tài hoa thế tử nhưng những lời này một chữ cũng không thể nói. Hoa nở ra giết chết muôn hoa vậy hôm nay cứ giết cho ta nhìn."

"Người đọc sách từ đâu mà ra sát nghiệp nặng đến như vậy? Ta còn tưởng rằng Cố gia thật sự xuất hiện Kỳ Lân, không ngờ vẫn chỉ là cá mè một lứa như cũ."

Giọng nói vang lên.

Có một số đại nho cũng tức giận, giờ khắc này cơ bản cũng không nhượng bộ. Bọn hắn cũng không tin Trấn Quốc Công thực sự có can đảm giết.

"Đủ rồi."

Chỉ là.

Một giọng nói hùng hậu vang lên.

Là Vĩnh Thịnh đại đế.

Vị hoàng đế Đại Hạ này vẫn luôn không nói gì.

Sau khi quát lớn lên một tiếng như thế.

Nháy mắt trong đại điện yên tĩnh giống như chết.

Trên đại điện.

Ánh mắt Vĩnh Thịnh đại đế lộ ra vẻ băng lãnh, hắn thật sự nổi giận.

Là chân chính nổi giận.

"Bệ hạ."

"Lời vừa rồi của Cố Cẩm Niên chính là đại nghịch bất đạo, không phải lời của người thường, mong rằng Bệ hạ trách phạt."

"Bệ hạ chúng ta đọc đủ thứ sách thánh hiền, hôm nay Cố Cẩm Niên nhục mạ thánh nhân, sau đó lại còn dõng dạc bố dõng dạc, mong rằng Bệ hạ trách phạt."

"Không hợp ý giả đều là Ngụy nho, không thuận theo ý liền sinh tâm giết hại, tâm tư như thế chắc chắn thành ma, mong rằng Bệ hạ xuất thủ nghiêm trị."

Trong chốc lát từng giọng nói vang lên yêu cầu Vĩnh Thịnh đại đế trách phạt.

Nhưng trên đại điện

Vĩnh Thịnh đại đế lại đem một bên Long đăng đánh nát tại chỗ, rơi trên mặt đất.

"Trẫm nói đủ rồi."

"Các ngươi còn không chịu ngừng miệng?"

"Câm miệng."

Hắn dường như là gào thét, giọng nói lớn đến mức trong ngoài điện đều nghe thấy rất rõ ràng.

Trong chốc lát Ngụy Nhàn cùng Lưu Ngôn trực tiếp quỳ gối một bên, hai người thường bầu bạn bên cạnh Thiên Tử nên có thể cảm nhận được rõ ràng vị Hoàng đế này đang rất phẫn nộ.

Là thực sự tức giận.

"Bệ hạ bớt giận."

Hai người quỳ trên mặt đất hô to một tiếng.

Mà trong điện tất cả mọi người đều cảm nhận được Vĩnh Thịnh đại đế phẫn nộ trong lúc nhất thời đều im miệng.

Sau đó cùng nhau hướng về phía Vĩnh Thịnh đại đế cúi đầu.

"Bệ hạ bớt giận."

Giờ khắc này cho dù là Trấn Quốc Công cũng không khỏi cúi đầu, Truyền Thánh Công cũng không thể không bái.

Bởi vì đây là người cầm quyền chân chính của Đại Hạ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận