Đại Hạ Văn Thánh

Chương 207 Oán khí như biển, nỗi khổ chúng sinh, Cố Cẩm Niên vì dân lập mệnh

Đây là một tín hiệu.

Tín hiệu khiến mình do dự bất định.

Nhưn mà, có lẽ thật sự uống đến đau đầu.

Cố Cẩm Niên thấy hơi buồn ngủ.

Nằm ở trên giường.

Chậm rãi ngủ thiếp đi.

Mà lúc này.

Khi Cố Cẩm Niên chìm vào giấc ngủ.

Một luồng hắc khí kinh khủng, từ Giang Ninh phủ tràn vào thư viện Đại Hạ.

Chỉ là không một người nào phát giác ra.

Ngay cả Bán Thánh Tô Văn Cảnh, cũng không phát hiện luông khí này là gì.

Đây là oán khí.

Oán khí như dòng thác.

Chui vào trong cơ thể Cố Cẩm Niên.

Cây cổ thụ cũng tại thời khắc này.

Phát ra ánh sáng lộng lẫy.

Bầu trời đầy sao.

Đêm.

Gió lạnh vù vù.

Cố Cẩm Niên chậm rãi mở mắt ra.

Ý thức của hắn rất mơ hồ, cảm giác không thể nói rõ được.

Phảng phất như nguyên thần xuất khiếu, bay du đãng ở đây.

Hắn không biết đây là nơi nào.

Cũng không biết xảy ra chuyện gì.

Chỉ là

Dưới bầu trời sao, cây cối xung quanh rất thưa thớt, chỉ có những bóng người đi qua.

Khuôn mặt những người này mệt mỏi rũ rượi.

Không có huyết sắc.

Quần áo trên người tả tơi rách nát, đó là những nạn dân, bước đi như cái xác không hồn.

Trăng sáng nhô lên cao, không có một ngôi sao.

Ngoảnh đầu nhìn lại, trên mặt đất chất đầy những thi thể lạnh băng đã bốc mùi hôi thối.

Từng người đều kéo theo cơ thể mệt mỏi không chịu nổi, chậm chạp lết từng bước về phía trước.

Không có tiếng nói chuyện.

Có chăng chỉ là tiếng bước chân.

Cũng không biết qua bao lâu, rốt cục đã thấy được ánh lửa.

Là một tường thành của phủ nào đó.

Trên tường thành, từng hàng quân lính tinh nhuệ đứng đấy, bọn họ cầm vũ khí trong tay, ánh mắt lạnh lùng, nhìn qua dân tị nạn đông nghịt dưới thành.

"Giang Ninh phủ có lương thực, ở đây không có, không nhận quá nhiều nạn dân được."

"Các ngươi đi nhanh đi, nơi này không có lương thực, đến Giang Ninh phủ, chạy hướng tây, chỉ cần đi trăm dặm đường nữa là có thể đến Giang Ninh phủ, ở đó có lương thực."

Một giọng nói hét lớn.

Là giọng của một quan lại

Hắn đứng trên tường thành, la lớn bảo các nạn dân đi về hướng Giang Ninh phủ.

Nhưng mà, dưới tường thành, vô số dân tị nạn hoàn toàn suy sụp, tiếng gào khóc bi thương, tiếng khẩn cầu, tiếng khóc, huyên náo không thôi.

Tới lúc này, Cố Cẩm Niên đã biết rằng nơi này là Giang Ninh quận.

Là Giang Ninh quận vài ngày trước, bởi vì Giang Ninh quận của bây giờ không có khả năng giống như thế này.

"Đại nhân, van cầu các ngươi, chúng ta từ khu vực thiên tai tới đây, lặn lội đường xa, đã bốn năm ngày không được ăn uống gì, ngài có thể bố thí cho chúng ta một bát cháo không."

"Đại nhân, hài tử nhà ta sắp không trụ được nữa, van cầu ngài mà, xin ngài khai ân, bố thí một bát cháo đi, ngài rủ lòng từ bi, van cầu ngài."

Tiếng gào khóc nổi lên bốn phía.

Nạn dân quỳ trên mặt đất, cầu xin một bát cháo.

Mà vị quan lại đứng trên tường thành lại hít sâu một hơi, đưa lưng về phía đám người, thân thể hắn run rẩy, nước mắt căn bản không ngăn được.

Nhưng, hắn không thể mở kho phát thóc, phủ này không có nhiều lương thực, bách tính trong thành cũng đang hoảng loạn, nếu có họ mở đầu, chỉ sợ sẽ rước thêm càng nhiều nạn dân.

Đến lúc đó chuyện càng lớn, sẽ đè sập toà phủ thành này.

Nhưng khi đối mặt với mấy nạn dân này, hắn thật sự không chịu nổi.

"Truyền lệnh xuống, phòng thủ nghiêm ngặt, sau đó phái trăm lính tinh nhuệ, cải trang vận chuyển một ít lương thực, nếu có hộ gia đình sắp chết đói hãy chia cho họ một ít lương thực."

Vị quan lại đó lên tiếng.

Đây là điều duy nhất hắn có thể làm.

Đối mặt với hiên tai, hắn không thể cứu khổ, hắn chỉ có thể làm chút chuyện này thôi.

Tiếng than hỡi ôi.

Tiếng gào khóc.

Nhấn chìm mọi thứ.

Nhưng nhiều hơn vẫn là sự chết lặng, có người đứng dậy, không chửi rủa, không khóc lóc, mà chỉ mang người nhà tiếp tục đi về hướng tây bắc.

Ánh mắt Cố Cẩm Niên nhìn theo một gia đình đó.

Nhân số không nhiều, chỉ có bảy người, một nam tử trung niên, một nữ phụ nhân, cộng với năm đứa bé, lớn tuổi nhất cũng mới chỉ mười bốn mười lăm tuổi, nhỏ mới bảy tám tuổi, ba nam hai nữ.

Bọn họ bước đi trong màn đêm tối mịt.

Nhặt rễ cây, ăn cỏ dại, lay lắt sống qua ngày.

Dọc theo con đường này, Cố Cẩm Niên đã chứng kiến thấy rất nhiều thảm cảnh.

Thậm chí hắn tận mắt nhìn thấy có người moi xác chết.

Tình hình nạn đói trở nên tồi tệ nghiêm trọng hơn từng ngày.

Quãng đường ba trăm dặm nhưng có thể khiến rất nhiều người chết trên đường.

Hai ngày trôi qua trong nháy mắt, trên đường đi đã không còn thi thể nữa.

Nhưng vẫn có rất nhiêu dân tị nạn.

Mà khoảng cách đến Giang Ninh phủ còn mấy chục dặm đường, bọn họ vốn không được ăn no uống đủ, mỗi ngày đi bộ rách hài cũng chỉ đi được khoảng mười dặm hành trình.

Lại thêm đường núi gập ghềnh nhấp nhô, cũng không phải đất bằng.

Bọn họ đói đến mức mặt không còn chút máu, đói đến đầu choáng mắt hoa.

Cuối cùng.

Trong buổi tối, đương gia nam tử mang tiểu nữ nhi đi tới một nhà trọ đen.

Tiểu nữ nhi không biết đây là chỗ nào, chỉ biết lão bản đã bưng một bát cơm tới, phía trên còn có từng miếng thịt.

Ai cũng không nói gì.

Chỉ có tiếng động tiểu nữ hài đang ăn ngáu nghiến.

Mà nam tử đương gia nhìn nữ nhi mình, nước mắt chảy dài, cuối cùng hắn mang theo một túi gạo và thịt trở về.

Khi mặt trời lặn xuống, nam tử bắc bếp nấu một nồi canh thịt, cả nhà ăn như gió cuốn, đồng thời cũng thấy nghi hoặc không biết tiểu muội nhà mình đã đi đâu.

Chỉ là cơn đói khiến chúng không còn tâm tư suy nghĩ chuyện này.

Duy chỉ có phụ thân và mẫu thân của chúng, ngồi đó trầm mặc không nói gì, nhất là mẫu thân của chúng không ăn dù chỉ một miếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận