Đại Hạ Văn Thánh

Chương 102 Thiên cổ văn chương chấn động Kinh đô (3)

Trong thư viện Đại Hạ.

Giờ khắc này.

Cho dù là Tô Văn Cảnh cũng không nhịn nổi đứng dậy.

Hắn chăm chú nhìn Cố Cẩm Niên, hô hấp cũng có chút gấp gáp.

“Thiên cổ văn chương.”

“Đúng là Thiên cổ văn chương.”

“Không ngờ rằng, hắn có thể làm ra Thiên cổ văn chương.”

Giờ khắc này, ngay cả Tô Văn Cảnh cũng không ngờ nổi.

Thiên cổ văn chương có ý nghĩa như thế nào?

Là Thiên cổ danh truyền.

Bằng vào Thiên cổ văn chương này, ba chữ Cố Cẩm Niên có thể lưu truyền phương danh Thiên cổ. Đây là ước mơ tha thiết của vô số người đọc sách.

Nhưng ai có thể ngờ, văn chương như vậy lại do Cố Cẩm Niên viết?

Nhưng dị tượng Thiên địa hiển hiện mang ý nghãi là được Thiên địa tán thành. Không ai có tư cách nói gì.

Oanh.

Quang mang kim sắc lại lần nữa tăng vọt.

Đem mây đen xua tan.

Thay vào đó, quang mang tắm rửa toàn bộ Kinh đô Đại Hạ, cho người ta một loại cảm giác thanh thiên Bát Khai Vân Vụ.

Chỉ là rất nhanh.

Phía trên thiên khung.

Tài hoa cuồn cuộn như biển cả trút xuống, chui vào cơ thể Cố Cẩm Niên.

Dị tượng khủng bố như thế khiến cổ thụ trực tiếp nở hoa, nuôi dưỡng ra từng trái tài hoa.

Ngắn ngủi không đến nửa nén hương.

Nuôi dưỡng ra trọn vẹn năm mai trái tài hoa.

Bởi vì cảnh giới Nho đạo tăng lên cần tài hoa càng nhiều.

Nhưng như vậy, trái tài hoa mọc ra mới có tác dụng càng lớn.

Lúc này.

Bên trong thôn Tiểu Khê.

Từng bóng người vụt xuất hiện, có cường giả ở Kinh đô nhưng nhiều hơn chính là Đại Nho.

Một số Đại Nho ở Kinh đô trực tiếp vung bút mực hóa thành ngựa, chạy đến bằng tốc độ nhanh nhất muốn quan sát xem ai là người làm ra Thiên cổ văn chương.

Dường như toàn bộ Lục bộ Thượng thư đều đến.

Một chút Nho Thần cũng chen vào đám người.

Sau khi nhìn thấy người làm Thiên cổ văn chương là ai cũng đều trợn mắt há mồm.

Cũng chính lúc này.

Cố Cẩm Niên cũng viết xong một đoạn cuối cùng. Hoàn thành bài văn sau cùng.

Khi một chữ cuối viết xong.

Tất cả quang mang lần nữa rót vào trên giấy.

Giấu tuyên vốn dĩ giản dị mộc mạc vào thời khắc này cũng thăng hoa.

Sinh ra trong suốt, ngàn năm bất hủ cũng đã có thần tính Nho đạo.

Dị tượng dần dần biến mất.

Nhưng mọi người vẫn ngây ngốc như cỗ, chậm chạp không cách nào hồi hồn.

Về phần Cố Cẩm Niên sau khi đặt bút xong, lúc này mới dần dần lấy lại tinh thần.

Đồng thời cũng lập tức cảm nhận được dị tượng đáng sợ này.

Chỉ là hắn không có bất kỳ kinh ngạc nào.

Chi ngôn của Mạnh Tử dẫn đến dị tượng Thiên địa cũng không nằm ngoài dự đoán.

Nhưng chủ yếu là, trong lòng Cố Cẩm Niên còn một ngụm oán khí.

Để hắn không vui mừng nổi.

“Văn Cảnh tiên sinh.”

“Văn chương đã xong.”

“Học sinh cáo lui.”

Hắn đặt bút lông xuống, sau đó kiên quyết quay người rời đi, căn bản cũng không cho ai thể diện để nói chuyện.

Nháy mắt, Tô Hoài Ngọc lập tức đứng dậy, đứng sau lưng Cố Cẩm Niên.

Mà Cố Ninh Nhai cũng vội tỉnh táo lại, đi theo vị chất nhi này.

Trong lòng hắn vô cùng kích động cùng hưng phấn nhưng ngàn lời muốn nói đều kẹt ở cổ họng, không nói nên lời.

Tất cả mọi người choáng váng.

Cố Cẩm Niên viết ra Thiên cổ văn chương vậy mà còn muốn đi thật sao?

Đây là một cái tát đủ mạnh.

Một chút mặt mũi cũng không cho thư viện Đại Hạ.

Chỉ là không biết vì cái gì, hành động của Cố Cẩm Niên cũng không khiến bọn hắn cảm thấy cuồng vọng.

Bởi vì.

Người có thể viết ra Thiên cổ văn chương thật đúng là không cần vào thư viện Đại Hạ.

Nói câu khó nghe.

Trong thiên hạ có không ít thì nhiều thư viện cầu xin loại người này nhập học.

“Cẩm Niên tiểu hữu.”

“Chớ có xúc động.”

“Vừa rồi lão phu là nói nhảm, tuyệt đối đừng tức giận.”

“Thế tử điện hạ, vừa rồi lão không không nói người. Người chớ có tức giận. Có chuyện gì từ từ thương lượng.”

“Trình Minh ngươi thật là can đảm, ghen tỵ tài hoa Nho đạo tội đáng chết vạn lần. Ngài đừng tức giận, lão phu không chịu nổi nhất chính là loại người có thành kiến trong lòng. Ngươi yên tâm, đến thư viện Đại Hạ nếu viện trưởng không giúp ngươi thì lão phu nhất định sẽ giúp ngươi.”

Giờ khắc này, lần lượt từng thân ânhr xuất hiện.

Đằng sau bọn hắn là Đại Nho, trước mắt còn chưa nói gì với Cố Cẩm Niên.

Giờ khắc này thấy Cố Cẩm Niên trực tiếp rời đi, vội vàng đi đến muốn giữ Cố Cẩm Niên lại.

Nói đùa sao.

Người tài giởi như thế mà không giữ lại thì giữ ai?

Giữ lại đám phế vật này sao?

Thư viện Đại Hạ ty là thư viện tốt nhất Đại Hạ nhưng cũng không phải không có người cạnh tranh. Người tài giởi như Cố Cẩm Niên nếu rơi vào bên trong thư viện khác.

Vậy thì thư viện Đại Hạ khả năng thật sự tràn ngập nguy hiểm.

Đương nhiên chủ yếu nhất vần là.

Những Đại Nho này đang động tâm thu đồ đệ.

Nhìn tài hoa của Cố Cẩm Niên khủng bố như thế, ai có thể không động tâm?

Nhưng Cố Cẩm Niên không để ý đến.

Cũng không quay đầu lại, trực tiếp rời đi.

Một chút mặt mũi cũng không cho.

Nói đi là đi.

Chỉ một cái thư viện Đại Hạ, không cần đợi cũng được.

Lúc này.

Trong Kinh đô Đại Hạ.

Sau khi dị tượng biến mất.

Ở trong Hoàng cung.

Một thân ảnh cũng nhanh chóng chạy đến.

“Bệ hạ!”

“Căn cứ hồi âm của thám tử nội cung, người dẫn phát dị tượng chính là tôn tử của Trấn Quốc Công, chất nhi của ngài, Cố Cẩm Niên.”

Người xuất iện chính là thị vệ nội cung.

Giọng kích động nói.

“Cái gì?’

“Là chất nhi của trẫm sao?”

Giờ khắc này.

Vĩnh Thịnh Đại Đế cũng hoàn toàn ngây ngẩn.

Nhưng cũng có một đám người ngây ngẩn giống vậy.

Phủ Trấn Quốc Công.

Ngay tại lúc Cố lão gia tử đang tháng phục sợ hãi dị tượng thì đột nhiên bị một giọng nói làm kinh sợ.

“Lão gia."

“Lão gia."

“Chuyện vui lớn, chuyện vui lớn.”

“Thám tử đến báo.”

“Dị tượng kinh thiên này là do thế tử dẫn đến.”

Giọng nói vang lên.

Cố lão gia tử sững sờ tại chỗ.

Đồng dạng sững sờ.

Còn có Cố Thiên Chu.

Phụ thân của Cố Cẩm Niên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận