Đại Hạ Văn Thánh

1724 Đạo Đức kinh! Chân kinh Thiên địa! Phá vỡ tất cả hắc ám! Nghịch thiên cải mệnh!

Vạn vật trầm luân.

Thiên địa hắc ám.

Nhật nguyệt vô quang.

Ngay cả ánh nến cũng mất đi ánh sáng vốn có của nó.

Điều này rất khủng bố.

Cũng rất kinh người.

Thế nhân trầm mặc, cho dù là những Cổ tộc kia cũng chưa từng chứng kiến cảnh tượng điêu linh này, thật đáng sợ.

Thiên địa hoàn toàn chìm vào yên tĩnh và đêm tối.

Tất cả ánh sáng đều biến mất, cho dù những ánh sáng dị tượng hay là khi tức cường đại của các cường giả trong thiên hạ cũng biến mất hoàn toàn trong giờ khác này. Tất cả sinh linh đều cảm nhận được sự áp bức trước giờ chưa từng có.

Đại thế giống như muốn trầm luân, tất cả tất cả giống như bị tuyệt diệt và biến mất theo năm dài tháng rộng, bị chôn vùi trong dòng chảy thời gian. 

"Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy?”

Đông Hải Long Vương kinh ngạc, ông ta nhìn chăm chú lên bầu trời, nhưng chỉ thấy một mảng đen u tối, cho dù ánh sáng của Đông Hải Long cung cũng lụi tàn trong bóng đêm bất tận này.

Ông ta muốn thi triển pháp lực, nhưng hoàn toàn không có tác dụng gì cả.

Việc này rất kỳ lạ.

Khiến cho người ta có cảm giác thiên địa đang muốn “diệt thế”.

"Bởi vì Cố Cẩm Niên sao?”

Ý niệm của một vị Thượng cổ Nhân Vương vang lên, ông ta đặt ra nghi vấn cho dị tượng này, liệu rằng dị tượng kinh hoàng này có quan hệ gì với Cố Cẩm Niên hay không.

"Thần tộc, các ngươi thông linh thiên địa, có thể cảm nhận ra vấn đề gì không, có liên quan tới Cố Cẩm Niên hay không?" Một vị Nhân Vương rất tò mò, hỏi phía Thần tộc xem bọn họ có biết chuyện gì xảy ra không.

"Không rõ nữa.”

"Nhưng rất có thể.”

Thượng cổ Thần tộc lên tiếng, bọn họ cũng không dám xác định chắc chắn, rất có thể sự việc kỳ lạ này liên quan tới Cố Cẩm Niên. Nếu không thì đang yên đang lành sao đột nhiên xuất hiện dị biến, khiến cho bọn họ thật sự là không biết nên nói gì.

Điều này quá mức kỳ quái. 

Bên trong núi Thần.

Thần nữ của Thần tộc cũng nhìn về phía Kỳ Lân Các, nàng ta không nhìn thấy gì giữa mịt mù đen kịt, nhưng lại có thể mơ hồ cảm nhận được dị biến khôn lường sắp xảy ra.

Xung quanh núi Thiên Tề cũng vậy.

Cho dù là trên núi Tây Chu, một đôi mắt sáng quắc cũng chậm rãi mở ra, nhìn về phía Cố Cẩm Niên.

Giữa thiên địa hắc ám này, chỉ có đôi mắt đó, là sáng tỏ quắc thước.

Bên trong Kỳ Lân Các.

Tô Văn Cảnh và tất cả các thiên kiêu của Kỳ Lân Các đều đồng loạt đứng dậy, vô cùng kích động, bọn họ gần như khẳng định chắc nịch đây là dị tượng mà Cố Cẩm Niên tạo thành. 

Khủng bố ngập trời.

"Tốt!”

"Ta đã nói mà, Cẩm Niên sẽ không thua.”

Hô hấp của Tô Văn Cảnh cũng trở nên dồn dập, ông ấy là Thánh nhân, nhưng ngay lúc này, ông ấy cũng không thể giữ lại được bình tĩnh và trầm ổn thường ngày.

Ba tháng, đã ba tháng ròng rã, Kỳ Lân Các cực kỳ cô đơn và tiêu điều, rõ ràng Cố Cẩm Niên mới là người vì thiên địa lập tâm, làm tất cả vì thương sinh thiên hạ, bây giờ lại bị Tiệt Thiên cung cướp đoạt Khí vận của Đại thế, ông ấy không phục, mặc dù bản thân là Thánh nhân thì không được phép như thế.

Nhưng ông ấy vẫn không cam tâm.

Thật sự không cam tâm.

Bây giờ, Cố Cẩm Niên ra tay rồi, hắn cuối cùng đã ra tay rồi, mà vừa mới ra tay, đã xuất hiện dị tượng khủng bố áp đảo thiên hạ.

Dị tượng lần này, Tô Văn Cảnh có thể cảm giác được sự siêu việt hơn tất cả, siêu việt hơn bất kỳ dị tượng nào đã từng xảy ra từ ngọn nguồn lịch sử của thế giới này.

Vương triều Đại Hạ.

Vĩnh Thịnh Đại Đế nhìn thấy cảnh này, ông ấy hưng phấn, hai tay nắm chặt nắm đấm, là người thân của Cố Cẩm Niên, ông ấy sao có thể chịu được cảnh Tiệt Thiên giáo ngang ngược phách lối trong suốt thời gian qua.  

Nhưng không sao, tất cả đều đã tốt rồi, không có vấn đề gì nữa rồi, Cố Cẩm Niên sẽ viết tiếp Thần Thoại của chính hắn, tiếp tục là vết son vang dội cổ kim.

"Không hổ là cháu trai của trẫm, giống trẫm, giống trẫm.”

"Ha ha ha ha ha!”

Vĩnh Thịnh Đại Đế vô cùng vui sướng.

Vương triều Trung Châu.

Trung Châu Đại Đế nhìn thấy cảnh này, cũng thở ra một hơi nặng nhọc, thời gian qua đã dồn nén nhẫn nhịn quá nhiều.

Bây giờ, cuối cùng đã có thể trút xuống lo lắng để mà trút giận rồi.

Rất tốt, việc này rất tốt.

. . .

Chỉ là Trung Châu Đại Đế càng tò mò hơn, rút cuộc thì Cố Cẩm Niên đang lĩnh ngộ cái gì mà cần dùng thời gian lâu đến vậy.

Về điểm này, không chỉ mỗi ông ấy tò mò, trên thực tế tất cả mọi người đều đang tò mò, không biết Cố Cẩm Niên ngộ đạo gì.

Bên trong Tiệt Thiên giáo.

Sắc mặt của Trường Vân Thiên và những người khác đều cực kỳ khó coi, bọn họ cũng đã chuẩn bị tốt mọi thứ để đề phòng Cố Cẩm Niên có thể lấy ra kinh văn tuyệt thế, nhưng mà cảnh này, bọn họ thật sự không hề nghĩ tới, cũng không thể tưởng tượng nổi.

Đây cũng quá kinh khủng đi!

Thiên địa trầm luân!

Nhật nguyệt vô quang!

Ảnh hưởng đến từng người, từng sinh linh trong Đại thế.

Giống như đang diệt thế vậy.

Cảnh tượng khủng khiếp như vậy, chỉ sợ ngay cả đám Thượng Cổ cũng không làm ra được.

"Dị tượng kiểu này, sợ rằng chúng ta đã thua.”

Có người lên tiếng, nhịn không được mà cảm thán, dị tượng kiểu này không ai sánh được.

"Thua ư? Không tồn tại. Các ngươi quá đề cao Cố Cẩm Niên, dị tượng nhường này đúng là rất hiếm thấy, có thể từ trước tới nay chưa từng xảy ra. Nhưng thế này thì sao chứ, kinh văn tuyệt thế cỡ nào thì cũng chẳng là cái thá gì cả. Kỳ Lân Các không có tuyệt thế thiên kiêu đương thời thì cũng vô dụng mà thôi.”

Trường Vân Thiên lên tiếng, hắn ta không nghĩ mình sẽ thua.

Kỳ Lân Các cũng vẫn sẽ là uy hiếp lớn nhất của Tiệt Thiên giáo, đây vốn là vấn đề nằm trong dự liệu của hắn ta

Nghe hắn ta nói thế, đám người cũng an tâm một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận