Đại Hạ Văn Thánh

830 Chuyện thôn phế tích, Cố Cẩm Niên giận dữ điều khiển đại quân san bằng Ninh Vương phủ!(2)

“Đã đến, nhưng chỉ đi nhìn một chút. Thật sự là chỉ nhìn thôi.”

Khổng Hiên cũng không dám nói dối.

“Quả nhiên, người đọc sách không một ai là không yêu thích đi câu lan.”

Cố Cẩm Niên lẩm bẩm một câu.

“Cẩm Niên huynh, ta đi vào không bao lâu đã đi ra, là bị mấy bằng hữu lừa gạt đi vào.”

“Ngay từ đầu thật sự không biết là đi câu lan.”

“Nếu mà biết là dám đi nơi đó để thúc nhà ta thấy được, chỉ sợ sẽ đánh chết ta.”

Nghe thấy Cố Cẩm Niên nói như vậy, Khổng Hiên lập tức lên tiếng, cố gắng giải thích nói.

“Biết.”

“Có muốn lại đi một chuyến hay không?”

“Huynh trưởng mang đệ đi.”

Cố Cẩm Niên mỉm cười nhìn đối phương hỏi như thế.

“A, cái này không tốt lắm đâu?”

“Nếu thúc nhà ta mà biết, ta. Liền không có.”

Khổng Hiên có chút không biết làm sao, đồng thời cũng có chút e ngại.

“Thúc nhà ngươi là ai?”

“Là Khổng Chính sao?”

Cố Cẩm Niên có chút hiếu kỳ hỏi.

“Không phải.”

“Gia thúc của ngu đệ tên là Đại Đức, là thanh lưu Nho gia đương đại, tính tình cương trực ghét a dua nịnh hót. Ghét nhất chính là chỗ câu lan.”

“Nếu người biết ngu đệ đi câu lan, thật sự sẽ đánh ngu đệ chết tươi.”

Khổng Hiên nhắc đến thúc của mình trong mắt còn toát ra vẻ sợ hãi.

Xem ra là có bóng ma.

“Sợ cái gì.”

“Hiện tại huynh cũng coi như là Hầu gia Đại Hạ. Lại nói thân phận của huynh bây giờ chính là người đọc sách Nho đạo, ít nhiều cũng phải xưng một câu hậu thế chi thánh.”

“Ta dẫn đệ đi, nhất định không có vấn đề. Nếu thật sự bị thúc của đệ phát hiện cùng lắm thì huynh đứng ra, chẳng lẽ thúc của đệ sẽ không nể mặt ta sao?”

Cố Cẩm Niên vẻ mặt chân thành nói.

Lời này thật đúng là không có tâm bệnh.

Nhưng mà Khổng Hiên vẫn còn chút sợ.

“Được rồi, chỉ hỏi đệ một câu, có muốn đi hay không?”

Cố Cẩm Niên cũng không dài dòng, hỏi thẳng đối phương có muốn đi hay không, có nguyện ý đi hay không.

“Muốn.”

Khổng Hiên rất thành thật, nói xong lời này mặt còn đỏ lên không ít, hơi cúi đầu không dám nhìn thẳng vào Cố Cẩm Niên.

“Muốn đi là tốt.”

“Chờ trở về kinh sẽ dẫn đệ đi chỗ tốt nhất. Có nghe nói về giáo phường chưa?”

(Giáo phường: Nơi ở riêng của những người chuyên làm nghề ca, nhạc, múa, do giai cấp phong kiến lập nên.)

“Nghe nói nữ nhân bên trong, từng người tuyệt mỹ.”

Cố Cẩm Niên vỗ bả vai Khổng Hiên nói như thế.

Thật sự hắn muốn đi đến chỗ như giáo phường là vì có mục đích khác,

Đúng vào lúc này.

Giọng nói của Từ Tiến vang lên bên ngoài ngọc liễn.

“Hầu gia.”

“Đã đến huyện Long Trung.”

Sau khi Từ Tiến lên tiếng, Cố Cẩm Niên gật nhẹ đầu.

“Được, đi thôn phế tích đi.”

Cố Cẩm Niên cũng không nhiều lời.

Trở về quan đạo tốc độ sẽ nhanh hơn nửa ngày. Sở dĩ đi đường này hoàn toàn là vì muốn đi qua thôn phế tích.

Ninh Vương bồi thường đan dược cho mình nhưng ngân lượng còn chưa bồi thường. Mình cần chính là nói một chút vấn đề bồi thường này.

Người đã đền tội thì ngân lượng cần trao đổi thật tốt.

“Tuân mệnh.”

Từ Tiến đáp lại, sau đó hướng thôn phế tích mà đi.

Bên trong ngọc liễn.

Cố Cẩm Niên cũng đang cân nhắc lại số lượng bồi thường, giết Lý Lãnh Tâm rồi thì 10 vạn lượng hoàng kim là không thể. Nhưng 5 ngàn lượng hoàng kim cũng không ít.

Một nhà năm ngàn lượng hoàng kim.

Cũng coi như là bồi thường.

Như thế ước chừng gần nửa canh giờ.

Ngọc liễn dừng lại.

“Hầu gia.”

“Xảy ra chuyện.”

Sau khi ngọc liễn dừng lại, giọng nói của Từ Tiến đột nhiên vang lên.

Khiến cho Cố Cẩm Niên ở bên trong ngọc liễn nhíu mày.

Xảy ra chuyện rồi sao?

Xảy ra chuyện gì chứ?

Bên trong ngọc liễn, Cố Cẩm Niên trực tiếp đi ra.

Khi hắn đi ra khỏi ngọc liễn.

Đập vào mắt chính là hoang vu.

Toàn bộ thôn phế tích không một bóng người, thật sự đã trở thành thôn phế tích.

Đây là điều rất không hợp lý.

Cho dù là đi chợ hay là có việc cũng không thể không có bất kỳ ai. Thậm chí ngay cả con chó cũng không có.

“Đi thăm dò một chút có còn người sống hay không.”

Cố Cẩm Niên lên tiếng, trong lòng hắn đột nhiên có một dự cảm không lành.

“Cẩm Niên huynh, sao vậy?”

Khổng Hiên ra khỏi ngọc liễn nhìn lướt qua xung quanh. Hắn ta có chút hiếu kỳ nhìn về phía Cố Cẩm Niên.

Không biết chuyện gì xảy ra.

“Rất khó giải thích, đợi chút nữa sẽ giải thích cho đệ.”

Cố Cẩm Niên trả lời, đồng thời chờ đợi tin tức.

Bọn người Từ Tiến tay chân lưu loát lục soát trong thôn, càng là hô lớn rằng Cố Cẩm Niên đến.

Đáng tiếc, một chút động tĩnh cũng không có.

Lục soát trọn vẹn suốt hai khắc đồng hồ, Từ Tiến bước nhanh về.

“Hầu gia.”

“Từ trên xuống dưới toàn thôn không có người nào.”

Từ Tiến lên tiếng.

“Đến sau núi điều tra một chút, mang ít người, tra khắp bốn phía nhìn xem bọn họ có phải đã trốn đi hay không.”

Cố Cẩm Niên còn ôm theo một tia hi vọng. Hắn lên tiếng để cho Từ Tiến đi tra rõ một lần.

“Tuân mệnh.”

Mấy người cũng không dài dòng nhanh chóng lên ngựa bắt đầu cẩn thận điều tra hơn.

Mà nhân cơ hội này, Cố Cẩm Niên đem chuyện xảy ra ở đây nói cho Khổng Hiên biết.

Đợi sau khi nói xong, Khổng Hiên càng cau mày.

“Thiên hạ này còn có chuyện như vậy sao?”

“Tên Lý Lãnh Tâm này quả nhiên là súc sinh.”

Khổng Hiên càng nắm chặt nắm đấm, nội tâm vô cùng phẫn nộ.

“Hiện tại mặc kệ hắn ta có phải là súc sinh hay không, Lý Lãnh Tâm đã chết. Bây giờ huynh không lo lắng người khác mà là ca ca của hắn ta.”

“Lý Lãnh Thu.”

Cố Cẩm Niên đứng chắp tay, hắn cũng cau mày.

Nói thật, lúc trước hắn cũng lo lắng điều này nhưng nghĩ lại cảm thấy khả năng này không lớn. Dù sao Lý Lãnh Tâm chết trong tay mình, thân là ca ca hắn ta.

Lý Lãnh Thu cho dù kiêu căng ương bướng đến đâu cũng ít nhất phải có chút đầu óc chứ? Biết không thể trêu chọc vào mình.

Ninh Vương cũng sẽ không ngốc đến mức lại để cho nhi tử của mình phạm phải sai lầm chứ?

Trừ khi Ninh Vương muốn cho nhi tử mình chết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận