Đại Hạ Văn Thánh

Chương 541 Thiên địa có chính khí, vạn vật có hình thù! Bài ca chính nghĩa vừa ra kinh động cả thế gian.(3)

Điều này cũng bình thường. Môn đồ đắc ý nhất của mình bị Cố Cẩm Niên nhục nhã trước mặt mọi người. Cộng thêm việc Cố Cẩm Niên nói ra quá nhiều điều đại bất kính. Nhân chi sơ, tính bản ác sao. Loại ngôn luận này khiến hắn cảm thấy vô cùng chói tai.

Cũng cảm thấy vô cùng chói mắt.

Mà Khổng Vũ nghe vậy khổng khỏi vui mừng tột độ.

“Lão sư nói cực phải.”

Hắn rất vui vẻ nhưng mà không hoàn mỹ chính là Cố Cẩm Niên không chết trong tay mình. Hoặc là nói trước khi chết không thua trong tay mình đã trở thành điều tiếc nuối nhất.

“Ngươi cũng không cần vui vẻ như thế. Chỉ là một tên Cố Cẩm Niên, không tính là gì hết.”

“Trước mắt có hai chuyện mới là việc cấp bách của ngươi.”

Lão giả tiếp tục nói, có chút biểu hiện bất mãn đối với Khổng Vũ.

“Xin lão sư dạy bảo.”

Nghe vậy, Khổng Vũ lập tức tỏ ra cung kính, không dám biểu lộ quá mức hưng phấn.

“Thánh yến của Khổng gia ta sắp bắt đầu, Dự Vương cố ý xây dựng một tòa lầu các. Đến lúc đó muốn vì lầu này mà làm một Thiên văn chương. Trong khoảng thời gian này ngươi suy nghĩ cho tốt, tranh thủ hợp với tình hình đạt được trấn quốc thơ.”

“Kể từ đó cũng coi như là một việc vui.”

“Đây cũng không phải là chuyện lớn gì. Thánh viện sắp sửa mở ra, lần này nhất định ngươi phải giành được vị trí thứ nhất. Phụ thân ngươi đã có chút bất mãn đối với ta. Nếu như lần này ngươi có thể ở trong Thánh viện lấy được vị trí đầu thì tất cả đều tốt.”

“Nếu không thể thì cái xưng hào Thánh tôn này ngươi cũng chuẩn bị sẵn sảng bỏ đi.”

Đối phương nói đến thế khiến sắc mặt Khổng Vũ trắng bệch.

Điều hắn đáng tự hào nhất chính là hai chữ Thánh tôn.

Nếu như lấy đi cái danh xưng này của hắn thì hắn không chấp nhận được.

“Lão sư, học sinh tất nhiên sẽ dốc hết sức.”

Khổng Vũ vội vàng nói, biểu đạt tâm ý của mình.

“Khoảng cách của ngươi đến Đại Nho chỉ còn thiếu nửa bước cuối cùng. Đi Thánh viện một lần nếu có thể đạt thứ nhất thì sẽ thành Đại Nho.”

“Điều này cũng đủ phân lượng để gánh vác hai chữ Thánh tôn này.”

“Được rồi, trở về chuyện tâm đọc sách đi. Chuyện bên ngoài không cần ngươi xen vào.”

“Cố Cẩm Niên này cũng có thể sẽ không chết. Dù sao Trấn Quốc Công sẽ dùng tất cả các cách. Nhưng nếu như Cố Cẩm Niên còn sống thì Trấn Quốc Công cũng sẽ phải trả một cái giá rất đắt.”

“Đối với Khổng gia ta mà nói là một chuyện tốt. Chỉ cần Trấn Quốc Công tiến về biên cảnh thì tiếp theo chính là Khổng gia chúng ta phản kích.”

“Rất nhiều chuyện trong tộc sẽ đi giải quyết, không cần ngươi quan tâm. Nếu không trầm ổn không thành được đại sự.”

Đối phương lần nữa nói.

Cũng coi như là đối với phần trước bổ sung một chút.

Cố Cẩm Niên không nhất định sẽ chết.

Nhưng còn sống lại khó chịu hơn so với chết.

Bởi vì Cố gia phải bỏ ra đại giới cực lớn.

“Học sinh đã hiểu, đa tạ lão sư giải đáp.”

Khổng Vũ gật nhẹ đầu, sau đó quay người rời đi.

Sau khi đợi Khổng Vũ rời đi.

Lão giả vẫn lẳng lặng nhìn hồ nước như cũ, trông vô cùng bình tĩnh.

Ước chừng sau một khắc đồng hồ.

Một bóng người chậm rãi đi đến.

Là Khổng Bình.

“Gặp qua tiên sinh.”

Rất hiển nhiên, thân phận của lão giả này không đơn giản. Là cao tầng chân chính của Khổng gia.

Người người nhìn vào đều thấy người có quyền lực lớn nhất ở Khổng gia chính là Truyền Thánh Công.

Nhưng trên thực tế, Truyền Thánh Công chỉ nẵm giữ quyền phát ngôn. Nói là tộc trưởng Khổng gia hay có thể nói là người có quyền lực lớn nhất.

Nhưng quyền lực thực sự lại tập trung ở thánh hiền trong viện của Khổng gia. Bảy mươi hai trưởng lão Khổng gia tạo thành Thánh hiền viện.

Bảy mươi hai vị trưởng lão này ở trong tộc được xưng là Thánh hiền. Bắt chước bảy mươi hai môn đồ của Khổng Thánh năm đó.

Tất cả mọi chuyện lớn nhỏ trong tộc đều do bảy mươi hai vị trưởng lão quyết định. Người như Truyền Thánh Công chỉ có được một phần ba quyền quyết sách.

Mà Thánh hiền viện có được hai phần ba quyền quyết sách.

Nếu như Thánh hiền viện nhất trí cho rằng chuyện này không được thì Truyền Thánh Công cũng không thể làm. Chỉ là bình thường rất ít khi xảy ra chuyện như vậy.

Trên cơ bản Truyền Thánh Công nói gì chính là cái đó. Thứ nhất là vì vấn đề địa vị. Thứ hai cũng là vấn đề nội bộ. Có hai phe phái lớn, một là Nho phái, một là Thánh phái.

Nho phái chủ trương giáo hóa tư tưởng, chiêu hiền nạp sĩ. Thông qua phương diện tinh thần phát triển thế lực của Khổng gia.

Thánh phái thì chủ trương khống chế lợi ích. Thông qua các phương diện lợi ích từ đó thu hoạch được lợi ích cho Khổng gia.

Giữa hai bên có chút đối địch. Nhưng không thể không nói chính là phe giáo hóa tư tưởng rõ ràng yếu hơn phe khống chế lợi ích. Dù sao lòng người táo bạo, nhất là lúc thịnh thế, con người ham hư vinh, hưởng phúc, cái gì mà đạo lý Thánh Nhân, không có mấy người nguyện ý chăm chú lắng nghe.

Cho nên Thánh phái chiếm chủ yếu quyền lực. Nho phái cũng dần dần tàn lui. Nếu không phải vì vấn đề căn cơ thì chỉ sợ Nho phái sẽ không còn ai.

Mà vị này chính là một trong bảy mươi hai Thánh hiền, cũng là người của Thánh phái.

Khổng gia đã không còn là một thế gia nho nhỏ đơn giản nữa. Các thế lực trong đó rắc rối phức tạp, tuyệt không thể đơn giản như vẻ ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận