Đại Hạ Văn Thánh

1285 Lợi nhuận mỗi ngày mười tám vạn vạn lượng bạc trắng! Thái tử rung động! Vĩnh Thịnh Đại Đế trả lại tiền!

Kinh đô Đại Hạ.

Ngoại cửa thành Bắc, nhìn thấy mênh mông bạt ngàn dân chúng đứng trước cửa thành, thống lĩnh cửa Bắc nuốt ngụm nước bọt.

Hắn ta làm sai dịch nhiều năm như vậy cũng chưa từng nhìn thấy tình huống này.

Cũng may là phía trên rất nhanh đã hạ lệnh cho phép dân chúng thông hành.

Khi biết được đa phần những người này đều muốn đến Bất Dạ Thành, thống lĩnh cửa Bắc cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi, không nói thêm gì.

Cửa thành vừa mở ra.

Dân chúng như ong vỡ tổ chạy tới Bất Dạ Thành.

"Các ngươi kiểm tra giám sát chặt chẽ vào, tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì."

Thống lĩnh cửa Bắc vừa hô xong cũng cảm thấy vô cùng tò mò, không biết dân chúng tới Bất Dạ Thành làm gì.

Nhưng ngay sau đó, hắn ta nhìn thấy mấy bóng người khá quen mắt, vươn tay lôi lại.

"Không phải các ngươi đang xin nghỉ bệnh sao? Ở đây làm gì?"

Thống lĩnh cửa Bắc bắt được mấy tên thủ hạ trong đám người, cất giọng hỏi.

Hôm qua mấy tên này xin nghỉ bệnh, không ngờ lại bị hắn ta bắt được ở đây.

"Lão đại, ngài đừng kéo bọn ta nữa, nếu đến trễ sẽ không giành được Long mễ Giang Trung đâu."

Mấy tướng sĩ mặt mày sầu khổ, ánh mắt van nài nhìn về phía Thống lĩnh đại nhân nhà mình.

"Long Mễ Giang Trung? Đó là cái gì?"

Thống lĩnh hơi nhíu mày, mấy tướng sĩ khác cũng tò mò nhìn bọn họ.

"Sau khi ăn thứ này sẽ tăng cường khí huyết, đối với người luyện võ như chúng ta có tác dụng cực lớn, mà đáng nói nhất là, ăn thứ này giúp tráng dương."

Vừa dứt lời, vẻ mặt bọn họ thay đổi .

"Cái gì?"

"Tráng dương?"

"Thật hay giả vậy?"

Trong nháy mắt, cả đám người kích động.

"Ta cũng không biết là thật hay giả, sau khi đệ đệ ta ăn nó thì nói là tác dụng rất lớn, quan trọng hơn là, đệ đệ của ta hôm qua rất mạnh mẽ."

"Không tin lời người khác đã đành, chẳng lẽ lời đệ đệ mình mà cũng không tin?"

Tướng sĩ đó nói xong, vẻ mặt còn rất khoa trương.

"Khá lắm."

"Tới đó cũng mua giúp ta một ít."

Thống lĩnh cửa Bắc mở miệng nhờ vả.

"Được, ta mua giúp ngươi một ít, à lão đại, nếu ngươi có thể thì gọi mấy huynh đệ cũng mua đi, Bất Dạ Thành bán thứ này yêu cầu mỗi người chỉ được mua một ít, không bán nhiều đâu."

"Coi như ta chia một ít cho ngươi, tính ra cũng chẳng được bao nhiêu."

Tên tướng sĩ nói xong, vẻ mặt còn hơi thẹn thùng.

"Được."

"Mấy người các ngươi cũng tới đó mua đi, ở đây để ta lo là được rồi, các ngươi mua nhiều một chút sau đó chia cho ta."

Mấy người nghe vậy, lại thấy được công dụng tráng dương, vội vàng sai thủ hạ của mình đi mua.

Vì thế.

Rất nhiều người và ngựa đổ xô về Bất Dạ Thành.

Lúc này, không chỉ có dân chúng mà còn có cả một ít thương nhân cũng tới đây, bọn họ tới đây không phải vì Long Mễ Giang Trung hay là muối quan, mà là vì gương kính.

Khoảng tầm giờ Thìn.

Trong cung.

Quan lại triều đình lục tục tan triều, thần sắc bọn họ bình tĩnh, tụm năm tụm ba từ từ đi ra .

Thượng thư Lục bộ tụ tập lại thương nghị quốc gia đại sự với nhau.

Chỉ là sau khi bọn họ ra khỏi hoàng cung, đột nhiên cảm thấy có chút không đúng lắm.

Bọn họ phát hiện, trên đường cái vắng vẻ hơn mọi khi rất nhiều, kinh đô vốn dĩ phồn hoa náo nhiệt, tuy rằng đường chính khá ít cửa hàng, nhưng cũng không đến mức đìu hiu vắng lặng như vậy.

Lúc đầu chỉ cảm thấy hơi hơi không đúng lắm.

Nhưng càng đi lại càng phát hiện ra rằng, lúc trước nơi nào càng náo nhiệt thì bây giờ lại càng ít người, thậm chí có cảm giác cả kinh đô như bị dọn dẹp đi vậy.

Điều này khiến bách quan hơi hoang mang kinh ngạc.

"Có chuyện gì vậy?"

"Kinh đô sao tự nhiên lại vắng lặng giống như mọi người đều biến mất vậy? Chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra sao?"

Giọng nói của Thượng thư Lại bộ Hồ Dung vang lên.

 Sau khi nghe Hồ Dung hỏi, Hứa Ngôn đi cùng nhịn không được mà nói.

"Nếu như lão phu đoán không lầm thì mọi người đã tới Bất Dạ Thành do Hầu gia mới mở rồi."

Hứa ngôn mở miệng giải thích.

Hôm qua ông ta cũng nghe thấy người hầu trong phủ bàn tán chuyện này. 

"Bất Dạ Thành Đại Hạ?"

Hồ Dung hơi hiếu kỳ, sau đó mở miệng: "Lão phu cũng có nghe nói qua, là Hầu gia mở, nhưng mà Bất Dạ Thành này có gì vui? Sao có thể thu hút toàn bộ người dân trong thành như vậy?"

Hồ Dung thật sự tò mò, tình huống như này cũng là lần đầu ông ta chứng kiến.

"Cũng không đơn giản nha, Hầu gia có thủ đoạn thông thiên, vậy mà có thể lấy được giấy phép muối quan, còn bán được với giá hai trăm văn tiền một đấu, ngươi nói xem, dân chúng có tới hay không?"

Hứa Ngôn mở miệng nói, dường như đối với chuyện này cũng không hài lòng lắm.

Nhưng mà nghĩ lại cũng đúng, thuế muối là thu nhập trọng yếu của triều đình, mà khoản thu nhập này, e rằng bây giờ đã bị Cố Cẩm Niên cắt đứt.

Nếu biết có nơi bán hai trăm văn tiền một đấu muối, ai sẽ chấp nhận bỏ một lượng bạc ra để mua một đấu muối của quan phủ?

Giá giảm chỉ còn một phần tư, tuy rằng bán với số lượng hạn chế nhất định thôi, nhưng lại hạn chế không gắt gao, chưa nói đến mấy cái khác, chỉ tính theo tốc độ và hiệu suất này, dân chúng toàn kinh đô đã không mua muối của quan phủ nữa rồi.

Mà dân chúng các thành lân cận nghe được tin này, chỉ sợ cũng sẽ tới mua, chỉ cần không quá xa thì ai cũng sẵn lòng, cũng chỉ là một chuyến qua lại mà thôi.

Hứa Ngôn không vui cũng hợp tình hợp lý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận