Đại Hạ Văn Thánh

Chương 433 Đế vương nổi giận, trục xuất bách quan, bắt giam Tể tướng, triều chính rung chuyển.(7)

Trên thực tế, chuyện này từ xưa đến nay đều là vấn đề hóc búa.

Ngươi muốn làm minh quân, nhất định phải cân bằng, hoàng quyền và quan quyền cân bằng.

Ngươi muốn làm bạo quân, vậy không sao, ngươi chính là lão đại, không phục thì giết.

Chỉ cần ngươi không lo thần tử phản quốc tạo phản thì không có vấn đề gì lớn.

Nhưng từ xưa nay, có vị Hoàng đế nào mà không muốn làm một Hoàng đế tốt? Đại đa số các vị hoàng đế đều có mộng tưởng làm Hoàng đế tốt.

Sau khi chết được người đời ca tụng, tên tuổi lưu truyền ngàn đời.

Chỉ là thường có rất ít vị Hoàng đế có thể làm minh quân.

Nguyên nhân đơn giản, bởi vì có phải minh quân hay không, không do Hoàng đế định đoạt, cũng không phải bách tính định đoạt, mà là văn võ toàn triều định đoạt, là người đọc sách trong thiên hạ định đoạt.

Cho nên nếu do bọn hắn định đoạt, vậy ngươi phải nhượng bộ, phải nghe lời can gián.

Các thần tử chỉnh lý soạn ra một bộ tiêu chuẩn hành vi của Thánh Nhân Nho gia cho Hoàng đế, ngươi theo cái này mà làm đi, ngươi sẽ là Thánh Quân, là minh quân.

Nếu ngươi không làm theo cái này, ngươi là bạo quân, là hôn quân.

Chỉ đơn giản vậy thôi.

Do đó mâu thuẫn căn bản trong vấn đề này, là một bên muốn một nhà độc quyền, tước bỏ hết mọi quyền lực của quan viên, bên còn lại là tập đoàn bách quan, nơi tập hợp tất cả các nhà đầu tư nhỏ lẻ chống lại đại cổ đông.

Người thắng kẻ thua đều là Vương Triều Đại Hạ.

"Thế tử điện hạ, nếu không ngươi vào cung một chuyến, tìm bệ hạ, nói tốt vài lời, dù sao ngươi cùng bệ hạ có quan hệ rất tốt, có lẽ bệ hạ sẽ nghe lời khuyên của ngươi nhỉ?"

Đột nhiên, có người lên tiếng, nói như vậy.

Lời này vừa nói ra, rất nhiều người không khỏi nhìn về phía Cố Cẩm Niên.

Đừng nói chứ, thật sự đây cũng là một biện pháp.

Có điều, Cố Cẩm Niên nghe vậy không nhịn được phải cười khổ nói.

"Văn võ cả triều, Thái tử đương triều và các hoàng tử đều đã đi cầu tình, ta có đi hay không cũng không quan trọng."

Cố Cẩm Niên không đi.

Chuyện này quá rắc rối, quá khó khăn, nhất là rất có thể bây giờ cữu cữu đang nổi nóng.

Mình chạy tới, mặc kệ nói cái gì, cho dù cuối cùng có thể thuyết phục lão cữu mình, nhưng trong quá trình chắc chắn phải chịu mắng.

Thậm chí yêu cầu hai mươi vạn lượng vàng của mình khả năng cũng toang luôn.

Chẳng bằng trước tiên để dịu lại chút, dù sao văn võ bá quan quả thật có chút kiêu ngạo phách lối.

Mặc dù Hoàng đế có chỗ không đúng, nhưng các ngươi thế mà không cho hắn một chút mặt mũi nào? Đúng là bà nó phách lối lắm.

Ngươi nói ngươi đùa chút thôi, cứ nói bàn lại bàn lại sau, chờ giải quyết xong chuyện Hung Nô quốc, rồi thảo luận lại, tin tưởng Hoàng đế cũng sẽ đồng ý.

Nhưng không, cứ muốn cứng rắn cơ.

Ra vẻ mình là danh thần đúng không?

Ra vẻ mình trung thành tuyệt đối với Đại Hạ đúng không?

Đây là bắt nạt ông cậu già của ta muốn làm minh quân, nếu mà cữu cữu không phải soán vị thì cữu cữu không chém đầu một nhóm người, Cố Cẩm Niên cũng cảm thấy không được.

"Thế tử điện hạ, ngươi túc trí đa mưu, nhất định có thể nghĩ ra biện pháp, hoặc không thì ngươi nghĩ biện pháp ra, rồi chúng ta bảo Văn Cảnh tiên sinh đi nói giúp, thế nào?"

"Cái này tốt, cái này tốt."

"Cẩm Niên ca, nghĩ chút biện pháp đi."

Mọi người lên tiếng, nhất là Dương Hàn Nhu mặt mày càng ủ dột, dù sao gia gia của nàng xui xẻo nhất, rước lấy phiền toái rất lớn.

Bâu giờ mặt rồng giận dữ, nàng sợ gia gia mình xảy ra đại sự, nên nghiễm nhiên xem Cố Cẩm Niên như cọng rơm cứu mạng.

Nghe đến đây, Cố Cẩm Niên tằng hắng một cái.

Trên mặt tỏ vẻ điềm đạm.

"Chư vị coi trọng rồi."

"Bất quá, cũng không phải không có cách nào."

"Thực ra, muốn giải quyết việc này cũng rất đơn giản, chỉ cần bệ hạ hoặc bách quan nhượng bộ một bước là được."

Cố Cẩm Niên lên tiếng.

Nói xong, đám người đều im lặng.

Nói ra cái này thì khác gì không nói.

"Vậy đều không lùi, sẽ không có biện pháp gì sao?"

Có người tiếp tục hỏi Cố Cẩm Niên.

"Không nhượng bộ vậy càng đơn giản nha."

Cố Cẩm Niên trả lời.

Thuần túy là để làm nóng bầu không khí, dù sao đây chỉ là học đường, lại không có ai tới.

Nhưng đúng lúc này.

Một giọng nói quen thuộc vang lên.

"Ồ?"

"Biện pháp đơn giản như thế nào?"

"Nói trẫm nghe thử xem."

Theo giọng nói vang lên.

Trong học đường, nháy mắt yên tĩnh hẳn.

Bên trong Vãng Thánh Đường.

Khi giọng nói của Vĩnh Thịnh Đại Đế vang lên, nhất thời nơi này trở nên vô cùng yên ắng.

Ai có thể ngờ, Vĩnh Thịnh Đại Đế sẽ xuất hiện ngay thời điểm này chứ?

Lúc này, bên ngoài học đường, mấy bóng người xuất hiện, là ba người Vĩnh Thịnh Đại Đế, Ngụy Nhàn và Lưu Ngôn, hai thái giám đứng ở phía sau, Vĩnh Thịnh Đại Đế đứng chắp tay sau lưng, trên mặt không biểu cảm, cũng không biết vui hay giận.

"Học sinh bái kiến Thánh thượng, nguyện Thánh thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."

Trong chốc lát, tất cả mọi người lập tức đứng dậy hành đại lễ, bọn họ không có chức quan, nhưng là học sinh thư viện Đại Hạ cũng coi như môn sinh của thiên tử, tự xưng học sinh không sai.

Ngay cả Cố Cẩm Niên lúc này cũng đứng dậy làm lễ.

Có điều, đối với Cố Cẩm Niên mà nói thì.

Ngài đến đúng dịp quá nhỉ.

Ta vừa giả bộ làm màu nói một câu, Hoàng đế đã hiện ra ngay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận