Đại Hạ Văn Thánh

Chương 1457 Minh ngộ Thánh đạo, chân lý thiện ác, Cố Cẩm Niên thành Thánh! Đại đạo chung vui! (12)

Con sông lạnh như băng, thấm vào xương tủy.

Nhưng không có một vị tướng sĩ nào sợ hãi, ngay một khắc nhảy xuống nước kia, trong mắt bọn họ chỉ có một việc duy nhất.

Bảo vệ dân chúng.

"Đi!"

Ngay khi cầu được dựng lên, có người mở miệng, để cho dân chúng qua cầu.

Trong một khoảng thời gian ngắn, một lượng lớn dân chúng bước qua chiếc cầu gãy, chờ khi đã vào được giữa mảnh đất an toàn, một dân chúng khóc không thành tiếng, chậm chạp không dám lướt qua.

Bởi vì dưới chân bọn họ.

Không phải cầu gãy.

Cũng không phải cầu.

Mà là người.

Từng đôi bàn tay mở ra, hóa thành cây cầu.

Bọn họ gần như đang dùng tính mạng của mình để đổi lấy mạng của những dân chúng này.

"Đi mau!"

Có người gào lên.

Những dân chúng đi đầu không chần chờ thêm nữa, bọn họ dẫm lên những đôi bàn tay ấy, đợi tới khi đã đi sang bờ, cuối cùng vẫn không nhịn được nghẹn ngào khóc rống lên.

Có một vài dân chúng lại quỳ trên mặt đất, dập đầu với bọn họ.

Rất nhanh.

Các dân chúng rời đi, mà cơn lũ quét khủng bố kia cũng sắp ập tới.

Ầm ầm ầm!

Ầm ầm ầm!

Âm thanh báo hiệu cơn lũ ập đến, càng ngày càng gần, nếu như hiện tại bọn họ rời đi, vậy còn có thể có một con đường sống.

Nhưng, còn có một vài dân chúng chưa kịp rời đi.

Không có một tướng sĩ nào bỏ chạy.

Mặc dù lũ quét đã ở ngay trước mặt, nhưng bọn họ vẫn làm thinh.

Dưới con sông.

Có người nhắm mắt lại.

Giữa đám người, cũng có người đã an giấc ngàn thu.

Các tướng sĩ bám chặt lấy nhau, ý chí bọn họ kiên định, vượt qua tất cả.

Đợi khi các dân chúng chạy hết, cơn lũ quét khủng bố ấy cũng đã xuất hiện trước mặt bọn họ.

Không trốn được.

Dường như không thể tìm được con đường sống.

Đối mặt với cảnh tượng này, người nhảy xuống nước đầu tiên - thiên tướng, lại phát ra tiếng cười vang vọng.

"Các huynh đệ."

"Có hối hận vì tòng quân hay không?"

Ông ta cười lớn hỏi.

Rồi sau đó, âm thanh to rõ ràng đồng loạt vang lên.

"Không hối hận."

Nhận được đáp án, tiếng cười của thiên tướng lớn hơn nữa.

"Tốt."

"Kiếp sau, chúng ta vẫn là anh em."

"Ta dẫn ngựa cho các ngươi."

Giọng nói của thiên tướng vang lên, kéo theo một tràng tiếng cười.

Nhưng rất nhanh.

Lũ quét khủng bố đã bao phủ tất cả bọn họ.

Không có một ai thoát nạn trở về.

Dưới nước.

Chỉ còn lại những thi thể lạnh như băng.

Rất nhanh.

Cảnh tượng xung quanh lại thay đổi lần nữa.

Là quận Lũng Tây.

Giữa một mảnh phế tích, có khoảng cả ngàn tướng sĩ đang xê dịch một tảng đá lớn.

Thông qua một vài thủ thuật, bọn họ xác định được dưới mảnh phế tích này vẫn còn người sống.

Cho nên.

Đã gần mười bảy canh giờ các tướng sĩ không được chợp mắt, hai tay đã dính đầy máu tươi, không ngừng đào móc.

Nơi này vốn là một học đường.

Cố gắng trong mười bảy canh giờ đã khiến bọn họ cứu được hơn ba mươi đứa bé.

Nửa canh giờ sau.

Một tảng đá lớn được dời đi.

Hình ảnh làm cho tất cả mọi người không thể quên được xuất hiện.

Dưới đống phế tích.

Là một lão giả.

Ông ấy chống gậy đứng dậy, hai tay run run, gần như chết lặng, đây là một vị phu tử.

Mà bên dưới ông ấy là một đứa bé đang hôn mê, vẫn còn sống.

Mọi người kinh ngạc nhìn tất cả những gì đang xảy ra.

Một màn rồi lại một màn.

Cố Cẩm Niên nhìn thấy mọi chuyện, trong lòng xúc động vô cùng.

Tiếp theo.

Hắn nhìn thấy có học sinh gian khổ học tập đọc sách mười năm, sau khi trúng cử Trạng Nguyên mới biết được mẫu thân chết bệnh từ sớm, thậm chí đã sắp hạ táng, chỉ sợ ảnh hưởng đến con trai của mình, khiến con phân tâm nên trước khi chết đã dặn dò hàng xóm láng giềng, chờ sau khi khoa cử rồi hẵng thông báo.

Hắn nhìn thấy có một vị phu tử không thu tiền tài, xây trường tư thục, dạy dỗ trẻ nhỏ, vỡ lòng trí tuệ, rồi sau đó tham gia khoa cử, đạt được cơ hội thăng quan tiếc chức, cuối cùng lại lựa chọn từ bỏ, tiếp tục dạy dỗ các em nhỏ.

Hắn nhìn thấy có một vị quan viên ho ra máu lại giấu diếm bệnh tình, mỗi sáng sớm đều thức dậy xử lý công vụ, đêm khuya lạc bút thành chương, cuối cùng ngã xuống trên thư trác, an giấc ngàn thu.

Hắn còn nhìn thấy một cô nương đường đường là công chúa một nước, lại vì nghĩa lớn nước nhà mà gả đi đất khách quê người.

Hắn còn nhìn thấy, vua của một nước, khi nước mất nhà tan đã thắt cổ tự sát, lưu lại di thư thừa nhận tất cả lỗi lầm của mình, hy vọng quân địch buông tha cho dân chúng.

Hắn cũng nhìn thấy có một người đọc sách nghèo kiết hủ lậu, khoa cử không trúng, đành chép một bộ sách kiếm chút bạc vụn, rồi quyên tặng cho những người cùng khổ khác.

Cảnh tượng này.

Làm cho Cố Cẩm Niên như hiểu rõ cái gì.

Ngay tại lúc này, tất cả hình ảnh trước mặt hắn biến mất toàn bộ.

Hắc ám bao trùm.

Hắc ám vô tận.

Hắc ám muôn đời.

"Cố Cẩm Niên."

"Ngươi nên biết, tất cả những gì ngươi vừa chứng kiến, cái nào phù hợp với đạo Thánh nhân."

Giờ khắc này, một giọng nói già nua vang lên.

Là giọng nói của Khổng thánh.

Đến từ một nơi xa xôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận