Đại Hạ Văn Thánh

Chương 1416 Học thuật chi tranh, khẩu chiến với bầy Nho, tân học vô thượng, Tri hành hợp nhất.(14)

Chỉ cho rằng Trường Vân Thiên quá mức kính ngưỡng Cố Cẩm Niên.

Cho nên Trường Vân Thiên nói giọng điệu này, bọn họ sẽ không ghét Trường Vân Thiên, ngược lại càng chán ghét Cố Cẩm Niên.

Mặc kệ chuyện này có phải là Cố Cẩm Niên ngươi chỉ đạo trong bóng tối hay không, nhưng người được lợi là Cố Cẩm Niên ngươi, đương nhiên ngươi phải gánh chịu hậu quả này.

"Cố mỗ vẫn là câu nói kia."

"Không có tân học vô thượng."

"Ta có học thức của mình, nhưng cũng chưa thành thục, hơn nữa Cố mỗ chưa từng nói, đây là tân học vô thượng."

"Còn nữa, nơi này là Tắc Hạ học cung, bây giờ là chư vị đang học thuật chi tranh, Cố mỗ thân là Thiên địa Đại Nho, cũng là người được mời, đối với học thuật của chư vị, Cố mỗ có quyền nói lên chất vấn, cũng có tư cách xoi mói lỗi sai."

"Các ngươi ở chỗ này, một mực nắm lấy tân học không buông, Cố mỗ cũng muốn hỏi một câu, đây là ý gì?"

"Chẳng lẽ nói, không có tân học, thì sẽ không có tư cách ở đây đàm luận sao?"

Cố Cẩm Niên hờ hững nói.

Hắn không mắc mưu, mà chỉ trình bày suy nghĩ của mình, nói rõ ràng một chút.

Đồng thời hắn đưa mắt nhìn về phía Trường Vân Thiên, lúc chuẩn bị nói tiếo, đã có mấy giọng nói ở trong đám đông vang lên.

"Nói không sai."

"Không có tân học sẽ không có tư cách ở chỗ này luận đạo sao?"

"Đúng, nếu là học thuật chi tranh, Cố công nói vài câu thì thế nào? Các ngươi thân là Đại Nho, ngay cả chút khoan dung ấy cũng không có sao?"

"Xoi nói thì thế nào? Học thuật chi tranh vốn là có thể xoi mói, nếu các ngươi không phục, đều có thể nói ra ý nghĩ của các ngươi, chỉ biết khi dễ Cố công thôi sao?"

Hai giọng nói vang lên, mang theo bất mãn, công kích Trúc Sơn thất hiền, cùng các Đại Nho trên đài diễn võ.

Cố Cẩm Niên nghe thấy hai âm thanh này, vẻ mặt trở nên khó coi hơn.

Trong lúc mấu chốt này là tranh đấu giữa bọn họ, không nên có dạng người này một mực quạt gió thổi lửa.

Những ngôn luận đó, nhìn như đang giúp mình, nhưng trên thực tế lại đang hãm hại mình.

"Không sai, Cố công nói không sai."

"Nếu là học thuật chi tranh, vì sao không cho tranh?"

"Đúng vậy, học thuật chi tranh, chính là ở chữ tranh này."

"Đúng, còn muốn tạo ra học phiệt, người đọc sách phân đủ cấp bậc, thật nực cười."

Rất nhanh, một vài giọng nói lại vang lên, những người này thật sự là bị người trước dẫn dắt, nên mới nói ra bất mãn trong lòng mình.

Dù sao ý tứ của Trúc Sơn thất hiền, chính là tạo ra học phiệt, phân giai cấp, mặc dù đối với bọn họ mà nói không tính là một chuyện xấu, nhưng chuyện này chung quy là có vấn đề.

"Được."

"Quả nhiên được lắm, Tắc Hạ Học cung này, lão phu đã tới bao nhiêu lần? Nhưng chưa lần nào giống hôm nay? Lấy thế đè người, mà không phải lấy học vấn đè người."

Một trong Trúc Sơn thất hiền, Chu Bác Đại Nho nhịn không được cười lạnh.

"Cố Cẩm Niên, một năm trước ngươi bị Khổng phủ chèn ép, người đọc sách thiên hạ công kích ngươi, bây giờ một năm sau, ngươi biến thành Khổng phủ thứ hai, tự ngươi nhìn xem, tình huống như vậy, có giống lúc trước người nhà họ Khổng công kích ngươi hay không?"

Lại có một vị Đại Nho, cười lạnh lên tiếng.

Kỳ thật, tranh luận cũng không sai, chuyện này giống như hai người cãi nhau, bình thường ồn ào vài câu cũng không có gì, hay là lúc hai người có ý đồ thuyết phục lẫn nhau, bình thường nói qua lại vài lời cũng không xê xích gì nhiều.

Đột nhiên, có một người tới dự thính, vậy thì khác rồi.

Sẽ một mực cãi lộn tiếp, thậm chí không dứt, đến cuối cùng ầm ĩ đến mức xé rách da mặt nhau cũng không phải không thể nào.

Đám người Trường Vân Thiên gia nhập, khiến chuyện này hoàn toàn biến chất.

"Đủ rồi."

Cố Cẩm Niên hô, trong chốc lát toàn bộ đại điện hoàn toàn an tĩnh lại.

Cách đó không xa, Trường Vân Thiên tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong lòng lại có một loại cảm giác nắm chắc thắng lợi trong tay.

Đến mức này rồi, Cố Cẩm Niên cũng đành đâm lao phải theo lao, hoặc hắn cùng những Đại Nho này cãi lộn.

Hoặc là răn dạy những người đọc sách này, nhưng mặc kệ làm thế nào, Cố Cẩm Niên đều sẽ không có chỗ tốt.

"Đây là học thuật chi tranh, không phải cãi nhau."

"Tắc Hạ Học cung vì Cố mỗ kéo dài nửa năm, phần ân tình này, Cố mỗ xin lĩnh nhận."

"Lời vừa nói lúc nãy, Cố mỗ nói chưa rõ ràng."

"Mong chư vị tiếp tục nghiên cứu thảo luận."

Cố Cẩm Niên lên tiếng, hắn lựa chọn lui một bước, không có ý định cãi nhau, làm vậy không có ý nghĩa.

Đồng thời, ánh mắt Cố Cẩm Niên nhìn về phía Trường Vân Thiên.

"Trường Vân Thiên."

"Có một số việc, không cần ngươi đến tham dự."

"Về lại chỗ trong mọi người đi."

Cố Cẩm Niên lạnh lùng bảo, hắn không răn dạy Trường Vân Thiên, cũng không giận dữ mắng mỏ Trường Vân Thiên điều gì, bởi vì ở trong mắt những người khác, Trường Vân Thiên chính là người kính trọng mình, nếu như mình răn dạy Trường Vân Thiên, vậy sẽ làm bọn họ có mâu thuẫn.

"Cố công, học sinh chỉ là vì Cố công mà bênh vực kẻ yếu."

"Nơi đây đã không chào đón Cố công như vậy, Cố công rời đi là được, học sinh nguyện ý theo Cố công rời đi."

Trường Vân Thiên nghe vậy, không kiêu ngạo không tự ti nói.

Giống như Cố Cẩm Niên bị chịu khuất nhục cực lớn.

Nhưng mà những lời này, ở trong tai mấy người Trúc Sơn thất hiền, lại có vẻ vô cùng chói tai.

"Hay cho câu đi theo rời đi?"

"Vậy không bằng dứt khoát để chúng ta rời đi, cứ như vậy, Thiên Mệnh Hầu còn có thể trực tiếp qua cả ba cửa ải, cái gì cũng đều là Hầu gia hết."

Đại Nho nước Hung Nô lên tiếng, đến lúc này, ông ta cũng không che giấu gì nữa, phẫn nộ không chút lưu tình.

"Đúng vậy, không bằng chúng ta rời đi, nếu không lần này học thuật chi tranh kết thúc."

"Chúng ta còn bị bêu danh là chèn ép vãn bối đấy."

"Lão phu tán thành."

Đại Nho vương triều Phù La và vương triều Đại Kim cũng không diễn nữa, đã đến lúc này rồi, trực tiếp nói thẳng.

"Quay lại."

Lúc này.

Ánh mắt Cố Cẩm Niên rơi trên người Trường Vân Thiên, hắn còn có kiên nhẫn, nhưng mà chỉ sót lại một chút cuối cùng.

Nghe được lời này.

Trường Vân Thiên tiếp tục nói.

"Cố công."

"Rõ ràng là lỗi của bọn họ, vì sao ngài phải nhẫn nhịn?"

"Học sinh không phục."

"Ngài vì chúng sinh thiên hạ làm nhiều chuyện như vậy, cứu rỗi vô số dân chúng, lại nhìn nhóm người này, ai ai cũng vô đức vô phẩm."

"Cố công, vẫn là câu nói đó, nếu ngài đi, chúng ta đi theo ngài cùng rời đi, cũng lười nghe những Đại Nho này ở đây đánh rắm ồn ào chói tai."

Trường Vân Thiên vẫn ở đó chọc người buồn nôn.

Nhưng không thể không nói, thủ đoạn làm người buồn nôn này, thật sự có tác dụng.

"Hừ."

"Câu nào cũng nói chúng ta là học phiệt."

"Bây giờ học phiệt thật sự, đang ở trước mắt đây này, thật là nực cười."

"Đi, đã đến mức này rồi, chúng ta cũng đi."

"Quả nhiên, người tạo được thế chính là khác biệt, chúng ta không sánh bằng, nếu còn không đi, ở lại tăng thêm trò cười ư.”

"Học thuật chi tranh? Ha, tạo thế chi tranh thì có."

"Thật xấu hổ khi đứng với ngươi."

Lúc này, hơn hai mươi vị Đại Nho trên đài diễn võ lần lượt dời bước, đến lúc này, bọn họ cũng đi.

Tất cả đều không nuốt trôi cục tức này.

Ở trong hậu điện.

Cố Cẩm Niên nhìn Trường Vân Thiên.

Khi lại nghe thấy những lời này, Cố Cẩm Niên không khỏi thở ra thật dài.

Hắn nhắm mắt lại.

Dường như rất bất lực.

Mà Trường Vân Thiên thì trong lòng cười lạnh không thôi.

Nhưng mà.

Ngay lúc hơn hai mươi vị Đại Nho lần lượt đi xuống đài diễn võ.

Cố Cẩm Niên từ tốn lên tiếng.

"Chư vị."

"Chậm đã."

Trong chốc lát.

Vô số ánh mắt không khỏi nhìn sang.

Trong mỗi ánh mắt đều hiện lên kinh ngạc.

Tô Văn Cảnh càng không nhịn được mà nắm chặt nắm đấm, giống như nghĩ tới điều gì đó.

Mà ánh mắt Cố Cẩm Niên, cũng ngay khoảnh khắc này, trở nên vô cùng kiên định và lạnh lẽo.

Chỉ là, ánh mắt của hắn, khóa chặt trên người Trường Vân Thiên.

Đối phương khẽ nhíu mày, không hiểu sao cảm thấy có chút… Nguy hiểm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận