Đại Hạ Văn Thánh

Chương 181 Giết Nho, bỏ tù văn thần! Hoàng lệnh ở đây, người ngỗ nghịch giết không tha. 3

Mà giọng nói của Cố Cẩm Niên cũng theo đó vang lên.

"Tam thúc."

Cố Cẩm Niên gọi một tiếng.

Sau đó nhìn về phía hơn ba mươi người kia.

Hắn không vòng vo mà nói thẳng ra.

"Châm ngòi ly gián, mê hoặc lòng người, tội của các ngươi đáng chết vạn lần, nên giết."

Đây là Cố Cẩm Niên nói.

Cũng là ý tứ và thái độ của hắn.

Tiếng nói vừa rơi xuống, tất cả mọi người đều ngây ra.

Bọn hắn vốn cho rằng Cố Cẩm Niên sẽ giải thích mấy câu, hoặc là nói sẽ đối chất cùng bọn hắn một phen.

Nhưng không ngờ Cố Cẩm Niên vừa mở miệng đã muốn tru sát bọn hắn.

"Vậy phải xem ngươi có dám hay không."

Vẫn có người cứng đầu, nhìn Cố Cẩm Niên chằm chằm, đánh cuộc hắn không dám giết.

Nhưng Cố Cẩm Niên không nói gì, chỉ nhìn qua phía Tam thúc mình.

Người sau lập tức hiểu ra, biết được ý của Cố Cẩm Niên.

Bất quá Cố Ninh Phàm hơi chần chừ.

Lúc nãy ông thật sự chỉ đang làm bộ mà thôi, không phải không dám động đao, mà bởi vì ảnh hưởng củ chuyện này quá lớn.

"Tam thúc."

"Họ đã khi dễ đến trên đầu Cố gia chúng ta rồi, người còn không động thủ sao?"

Nhìn Tam thúc có chút do dự, Cố Cẩm Niên không khỏi lên tiếng.

"Giết."

Nghe Cố Cẩm Niên nói vậy, Cố Ninh Phàm cũng thấy không có gì đáng ngại nữa.

Ông không sợ.

Chủ yếu chỉ sợ mang đến ảnh hưởng không tốt cho Cố Cẩm Niên, hiện tại Cố Cẩm Niên đã nói như vậy.

Ông còn có gì do dự nữa đâu?

Trong phút chốc, tiếng tên nỏ xé gió vang lên.

Ba mươi người bị xách riêng ra trực tiếp bị mũi tên đâm xuyên tim, không hề có chút kỳ tích nào.

Ánh mắt bọn họ tràn đầy không thể tin.

Bởi vì bọn hắn thật sự không ngờ Cố Cẩm Niên lại có can đảm giết người.

Rầm rầm rầm.

Từng cỗ thi thể ngã xuống, ôm ngực run rẩy, sau đó tắt thở.

Cũng có người vẫn còn một hơi, gắt gao nhìn Cố Cẩm Niên, cố sức hét lên một câu cuối cùng.

"Cố Cẩm Niên, ngươi không xứng làm người, hung tàn bạo ngược, cấu kết quan thương, thiên lý bất dung."

Người đó gào lên, nhưng rồi máu tươi phun ra, than ôi một mạng người nữa lại rời đi.

"Cố Cẩm Niên."

"Sao ngươi có thể làm vậy?"

"Không nên, không nên a."

"Viện trưởng, người còn chưa chịu xuất hiện sao?"

Vào lúc này, những Đại Nho phu tử hoàn toàn tê dại, không phải sợ hãi cái chết, mà họ không nghĩ tới Cố Cẩm Niên thật sự dám giết người.

Cũng không ngờ rằng có người dám động đao động thương tại thư viện Đại Hạ.

Về phần học sinh của thư viện Đại Hạ, ánh mắt mỗi người nhìn Cố Cẩm Niên không giống nhau.

Vương Phú Quý, Triệu Tư Thanh, Hứa Nhai thì kinh ngạc.

Từ Trường Ca rất thản nhiên, ánh mắt không hề gợn sóng, còn ba người Giác Tâm thì đang cúi đầu tụng kinh niệm phật, họ không cách nào để tham dự vào việc này, cũng không thuyết phục được, nên chỉ có thể cúi đầu niệm kinh.

Tất cả mọi người triệt để thay đổi cách nhìn về Cố Cẩm Niên.

Vốn cho rằng Cố Cẩm Niên chỉ là tên hoàn khố, nhưng hôm nay xem ra, Cố Cẩm Niên không có hoàn khố đơn giản như vậy, thủ đoạn của hắn rất tàn nhẫn, căn bản không đơn giản như mặt ngoài.

Yên tĩnh.

Tuyệt đối yên tĩnh.

Hơn ba mươi mạng người.

Không ai dám náo loạn nữa, giờ người nào nhìn Cố Cẩm Niên cũng đầy kinh hãi.

Bảo bọn họ gây chuyện, bọn họ không sợ.

Nhưng bây giờ chết người rồi, bọn họ sợ.

Từng người đều ngậm miệng không nói một câu.

Nhìn ba mươi người nằm trên đất, trong lòng Cố Cẩm Niên cũng có chút khó chịu, chỉ là hắn cố nén lại cảm xúc khó chịu này.

Bởi vì hắn biết hôm nay giết người là vì để ngày mai không cần phải giết.

Cũng biết rõ nếu mình còn không bày thủ đoạn ra, tương lai loại chuyện này sẽ tiếp diễn không ngừng.

Giết mấy người này, chí ít còn có tác dụng uy hiếp, miễn cho về sau là người hay quỷ đều có thể cưỡi trên đầu Cố Cẩm Niên.

Cưỡi trên đầu Cố gia.

"Ngu muội vô tri."

Một khắc sau, Cố Cẩm Niên nhìn về phía đám người đọc sách, lời nói như sấm, trực tiếp khiển trách.

"Giang Ninh phủ chịu nạn hồng tai, ngàn vạn bách tính chìm trong biển lửa, bản thế tử dâng kế sách lên cho bệ hạ, bệ hạ áp dụng, tự có dụng ý của người."

"Cấu kết quan thương, trắng trợn vơ vét của cải sao, mệt cho các ngươi nghĩ ra được."

"Cố gia cần vơ vét của cải sao? Bản thế tử cần cấu kết với phú thương sao?"

"Coi như ta thật sự vơ vét của cải, cấu kết quan thương, chẳng lẽ bệ hạ lại không biết?"

"Ý của các người là, đương kim Thánh thượng ngu không thể tả, bị bản thế tử lừa gạt ư? Rốt cuộc là các ngươi xuẩn hay là nói các ngươi cho rằng bệ hạ ngu xuẩn?"

Cố Cẩm Niên lên tiếng, đây mới là chỉ trích chân chính.

Một phen này, khiến đám người đến dạy đời trầm mặc không nói được một lời.

Đương nhiên quan trọng nhất vẫn là bởi vì chung quanh có tướng sĩ đứng nhìn chòng chọc, ai cũng sợ vừa há miệng thì nằm luôn xuống đất.

Đám người im lặng, tiếp tục cúi đầu.

"Chỉ một hồi châm ngòi khích bác mà đã ngu xuẩn tập kết mấy ngàn người, có phải các ngươi cho rằng Cố mỗ chỉ là cháu của quốc công, nên dễ bắt nạt phải phông?"

"Có phải các ngươi cho rằng bản thân vượt trội về mặt đạo đức, không sợ cường quyền, có thể danh lưu thiên cổ?"

"Có phải các ngươi cho rằng, hôm nay tề tựu tại thư viện Đại Hạ, người trong thiên hạ sẽ tán dương các ngươi là nhất đẳng văn nhân?"

"Bị người lợi dụng còn không hay biết, sách đọc được tiến vào bụng chó hết rồi à?"

"Nếu thật sự có bản lĩnh, sao không thấy các ngươi đi cứu tế Giang Ninh phủ?"

"Chỉ biết ở chỗ này hoành hành ngang ngược trong nhà?"

"Một đám y như cẩu."

Cố Cẩm Niên tức giận quở trách.

Mắng đám người này thương tích đầy mình.

Đúng vậy.

Có bản lĩnh thì đi cứu tai đi, ở đó mà trách móc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận