Đại Hạ Văn Thánh

820

Sau một khắc.

Mấy trăm tướng sĩ vọt đến. Cơ bản không cho những tên tù binh Hung Nô có cơ hội nói chuyện, bọn họ đã rút đao nhỏ trên người ra cắt thịt trên người bọn chúng.

Tư!

Máu tươi trong nháy mắt chảy xuôi xuống. Tiếng kêu thảm thiết cũng vào lúc này hoàn toàn bộc phát.

Bọn chúng bị cố định khó mà động đậy, toàn thân đau đớn kịch liệt khiến cho thân thể bọn chúng run rẩy.

Cố Cẩm Niên nhìn thấy tất cả, trong mắt lạnh lùng đến cực điểm.

“Hầu gia.”

“Bệ hạ hi vọng ngài sớm ngày trở về. Lễ bộ đã sắp xếp tốt cho ngày đại lễ phong Hầu, thánh chỉ cũng đã chiếu cáo thiên hạ. Lần này phong Hầu chỉ sợ sẽ là lần Thịnh điển phong Hầu long trọng nhất Đại Hạ.”

Dương Khai lên tiếng, thông báo Cố Cẩm Niên chuyện này,

“Được.”

“Bản Hầu sẽ về sớm một chút.”

Cố Cẩm Niên nhẹ gật đầu chỉ là hắn không muốn ngồi thuyền rồng trở về.

Hai lý do.

Đúng lúc hắn muốn đi phủ Vị Dương một chuyến tìm Từ Kiến.

Thứ hai hắn muốn tiện đường đi thôn phế tích xử lý một chút tình huống. Nhìn xem bồi thường của Ninh Vương đã đến chưa.

“Vậy lão phu cũng không nhiều lời.”

“Hầu gia, Lý Thiện – Lý Tướng có thể cho đi chưa?”

Dương Khai hỏi.

“Được.”

Nghị hòa đã kết thúc, có thể để Lý Thiện rời đi.

Nghe nói như thế, Dương Khai lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng mà cuối cùng Dương Khai lại tiếp tục nói.

“Hầu gia, có lẽ khoảng hai ngày nữa Khổng gia sẽ phái người đến, muốn gặp ngài một lần.”

Dương Khai lên tiếng, nhắc đến chuyện người nhà họ Khổng.

“Khổng gia sao?”

“Đến gặp Bản Hầu làm gì?”

Cố Cẩm Niên khẽ nhíu mày.

Từ lúc đi ra khỏi Khổng phủ, Cố Cẩm Niên không còn nghe nói chuyện gì của Khổng gia. Không ngờ Khổng gia lại muốn đến tìm mình?

“Các đại vương triều đều ra tay đối với Khổng gia, chỉ có vương triều Đại Hạ chưa làm.”

“Ý của bệ hạ là muốn để Hầu gia ngài xử lý việc này. Là thả hay phạt tùy do một câu của Hầu gia ngài.”

“Nhưng mà gần đây Khổng gia thật sự đã trung thực hơn nhiều, nghe nói Kỳ Lân tử của Khổng gia đã xuất quan, muốn tìm ngài hòa đàm.”

“Nhưng cụ thể lão phu cũng không biết.”

Dương Khai lên tiếng.

“Kỳ Lân tử của Khổng gia sao?

Cố Cẩm Niên có chút ấn tượng, Khổng Vũ là Thánh tôn nhưng Khổng Vũ có một đệ đệ, nghe nói mới chân chính là Kỳ Lân tử của Khổng gia, đơn giản là vấn đề tuổi tác.

Mà trong tọc rất nhiều người đều muốn phá vỡ quy củ, để cho đệ đệ của Khổng Vũ trở thành Thánh tôn, về phần tin này là thật hay giả cũng không rõ ràng.

“Đúng vậy, gọi là Khổng Hiên. Hầu gia tên Khổng Hiên này ta cũng chưa thấy qua nhưng nghe nói Khổng Hiên sinh ra có hạo nhiên chính khí vờn quanh, mà tên này cực kỳ khiêm tốn.”

“Đi theo hiền giả Khổng gia chu du liệt quốc, bắt chước Khổng Thánh. Lần này Khổng gia xảy ra chuyện lớn như vậy nên hắn ta cũng trở về Đại Hạ, muốn đến gặp ngài một lần.”

Dương Khai lên tiếng.

Nói ra lai lịch của Khổng Hiên.

“Được thôi.”

“Tùy hắn ta.”

Cố Cẩm Niên không để tâm. Đến thì đến, có thể gặp thì gặp, không gặp được còn chưa tính.

“Được, nhưng mà Khổng Hiên này có cái ngoại hiệu gọi là Khổng Ngũ Canh, vô cùng cổ quái.”

Dương Khai lên tiếng nhắc đến Khổng Hiên này dường như có cái nhìn khác biệt.

“Khổng Ngũ Canh sao? Đây là ý gì?”

Cố Cẩm Niên thật sự tò mò rồi.

“Dường như là nói hắn ta cùng hảo hữu đánh cược, trước canh năm làm năm bài thơ.”

“Kết quả không hoàn thành cho nên rơi xuống cái đàm tiếu là Khổng Ngũ Canh.”

Dương Khai nói ra nguyên nhân.

“Trước canh năm làm ra năm bài thơ sao? Không hoàn thành?”

“Hắn ta làm ra mấy bài?”

Cố Cẩm Niên hơi nhíu mày.

“Một bài cũng không viết ra, nhưng người này kinh luân cực giai. Lại hiểu Nho nghĩa nhưng lại không làm được thơ.”

Dương Khai trả lời như vậy khiến cho Cố Cẩm Niên không biết nên nói như thế nào. Nhưng mà đúng là rất cổ quái.

“Nhưng phẩm hạnh không tệ. Cụ thể như thế nào vẫn là phải dựa vào cảm giác của Hầu gia.”

“Hầu gia, vậy lão phu cáo lui.”

Dương Khai không nói nhiều, quay người liền cáo lui đi tìm Lý Thiện.

“Dương Thượng thư đi thong thả.”

Cố Cẩm Niên nhẹ gật đầu.

Mà vào lúc này.

Một giọng nói vang dội truyền từ hướng nước Hung Nô đến.

“Vương lệnh chiếu, nói.”

Âm thanh to lớn đến từ nước Hung Nô. Nhất thời mọi người cùng nhau dừng lại nhìn về phía nước Hung Nô.

Đây là chiếu kể tội của Hung Nô Vương.

Giọng nói từng chút một truyền đến, Hung Nô vương hạ chiếu kể tội, hướng về người trong thiên hạ đọc tội lỗi của mình, đem trận chiến tranh này quy về lỗi lầm của mình, xin bị trời xanh trách phạt.

Nghe được âm thanh này, tướng sĩ Đại Hạ đều hưng phấn.

Có thể khiến cho vương thượng một nước nhận sai lầm. Đây là khí phách bậc nào?

Toàn bộ thiên hạ cũng chỉ có Cố Cẩm Niên làm được?

“Bản vương thật sự cảm thấy hổ thẹn, lập tức lên định thống cải tiền phi, trấn an dân chúng để cầu hòa bình, xin trời cao thương hại.”

Đến đây, một tiếng động cũng hoàn toàn không có.

Chiếu kể tội dài ngàn chữ, đọc trọn vẹn gần nửa canh giờ.

Sau khi chiếu gánh tội đọc xong.

Nháy mắt.

Thiên địa biến sắc.

Phía trên bầu trời, từng đóa kim sắc tường vân hiển hiện, bao phủ trên thành Đồng Quan. Trên không trung Kinh đô Đại Hạ cũng xuất hiện từng đóa từng đóa kim sắc tường vân.

Bên trong thành Thập Nhị càng bộc phát từng chùm ánh sáng.

Đây là quốc vận gia trì.

Trên không Kinh đô, mây vàng rớt xuống hào quang, chui vào trong Hoàng cung Đại Hạ.

Chân Long quốc vận hiển hiện, đem những khí vận này nuốt vào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận