Đại Hạ Văn Thánh

773 Chẳng lẽ ngày mai khai chiến, Cố Cẩm Niên hắn có thể triệu hồi ra sao băng, đập chết mười vạn thiết kỵ?(2)

“Ta biết.”

“Chỉ là không thể không đắc tội.”

“Lý Thiện chủ trương nghị hòa, sau lưng khẳng định có bí mật không thể cho ai biết.”

Cố Cẩm Niên thờ ơ nói.

“Chuyện này...”

Dương Khai không biết nên nói gì, ông ấy cảm giác hành vi của Lý Thiện thuộc về nửa nọ nửa kia.

Muốn nói Lý thiện có vấn đề, không thể xác định, rốt cuộc thì nước Hung Nô ra điều kiện quả thực không tệ.

Nếu không có Cố Cẩm Niên, ông ấy cũng sẽ chấp nhận hoà đàm.

Nhưng muốn nói Lý Thiện không có vấn đề, cố tình ông ta có vẻ quá nóng lòng.

Giống như có mưu tính từ trước vậy.

Ông ấy không tiện tham dự vào chuyện này.

Trong triều đình, bất cứ việc gì đều không phải việc nhỏ, mỗi một ván cờ, đều là thế lực khắp nơi tham dự.

Nếu không có quan hệ quá lớn đến mình, ông ấy đều không muốn tham dự vào.

Nhìn thì trông như Cố Cẩm Niên nhằm vào Lý thiện, nhưng ai có thể bảo đảm không phải là Trấn Quốc Công muốn xuống tay với Tể tướng đương triều?

Trong triều đình, không có kẻ thù hay bằng hữu, đề cập đến ích lợi, đó chính là các loại thủ đoạn đều xuất hiện, dơ bẩn cũng tốt, quang minh chính đại cũng được.

Một bên thắng lợi, đại biểu cho một bên khác bị loại trừ.

Người tham dự không có một ai có kết cục tốt.

“Nếu thật sự tuyên chiến, đối với vương triều Đại Hạ mà nói đó là một khoản tổn thất không nhỏ, hơn nữa lại phải trưng thu thêm thuế của dân chúng rất nhiều.”

“Chỉ mong có thể nhanh chóng kết thúc trận chiến loạn này, dùng cái giá nhỏ nhất, đổi lấy hồi báo tốt nhất.”

Dương Khai nói.

Nếu Cố Cẩm Niên tâm ý đã quyết, hắn cũng không cần phải khuyên can nữa.

Chẳng qua, chỉ hi vọng cuộc chiến tranh này không cần quá thảm, thắng là tốt rồi.

“Vấn đề vàng bạc, không cần lo lắng.”

“Hơn nữa ta có biện pháp giải quyết vấn đề trưng thu thuế.”

Khi Dương Khai vừa nói xong câu này, giọng của Cố Cẩm Niên lập tức vang lên, trên mặt tràn đầy tự tin.

“Giải quyết vấn đề thu thuế?”

“Giải quyết như thế nào?”

Lúc này đến phiên Dương Khai kinh ngạc.

Quốc gia muốn đánh trận, tuy rằng quốc khố còn chưa đến nông nỗi sơn cùng thủy tận, nhưng nói đến cùng vẫn là không đủ bạc.

Do đó tất nhiên phải trưng thu thuế từ người dân.

Cố Cẩm Niên làm sao giải quyết vấn đề này?

“Đương nhiên có lương kế.”

“Thậm chí người dân chẳng những không cần tăng thuế, ngược lại còn có thể giảm thuế.”

Cố Cẩm Niên nhàn nhạt nói.

Lời vừa nói ra, Dương Khai hoàn toàn ngồi không yên.

Nếu đổi lại người khác, Dương Khai sẽ không thèm để ý tới, đánh giặc trưng thuế, loại chuyện này là thiên kinh địa nghĩa, vương triều nào đánh giặc mà không trưng thuế? Trừ phi quốc khố dồi dào.

Vấn đề Triều đình lo lắng nhất khi chiến tranh thật ra là vấn đề tài chính.

Đại Hạ chính xác không sợ chiến.

Nhưng vấn đề là không có bạc mà vẫn cưỡng ép đánh trận, thắng cũng là thua, thua thì lại càng thảm hại.

Nếu bạc có đủ, đánh thì đánh thôi.

“Thế tử điện hạ.”

“Có thể nói thẳng hay không thế, trái tim của lão phu đều bị ngươi treo lên đây này.”

“Nếu thế tử còn không nói, lão phu chỉ sợ phải trắng đêm không ngủ đấy.”

Dương Khai thật sự là lòng ngứa ngáy khó nhịn

Ông ấy tò mò Cố Cẩm Niên rốt cuộc có biện pháp nào có thể tránh được vấn đề thu thuế.

Nhưng ai ngờ Cố Cẩm Niên chỉ lắc đầu bảo.

“Việc này liên quan quá lớn, thứ cho hạ quan vô lễ, không thể nói, cũng nói không được.”

Cố Cẩm Niên nghiêm túc trả lời.

Đúng là hắn có biện pháp, nhưng biện pháp này không thể nói ra.

Sách luận của Cố Cẩm Niên rất đơn giản, không gia tăng thu thuế từ người dân bình thường, cũng không phải nhằm vào người giàu có, mà là chia đều.

Cũng chính là chính sách danh tiếng lẫy lừng, “Than đinh nhập mẫu”*.

*Còn gọi Đất và đinh hợp nhất/ Thuế đất đinh.

Cộng thêm “Hoả hao quy công” / quy công số tiền hao tổn.

Than đinh nhập mẫu, giải quyết được vấn đề nan giải, giảm bớt gánh nặng tiền thuế cho dân chúng nghèo khổ, nhiều ruộng điền thì nộp thuế nhiều, không có ruộng không cần giao, có thể đẩy mạnh gia tăng dân số.

Về phần “Hỏa hao quy công”, đây cũng là một khoản tài phú rất lớn.

Mặc dù Lại Bộ thượng thư cả ngày kêu than thiếu bổng lộc quan lại đủ kiểu, quan viên các nơi kêu khổ thấu trời, nhưng thực tế Cố Cẩm Niên biết rất rành mạch rõ ràng.

Quan viên ở Kinh đô còn tốt, dưới chân thiên tử, ngoại trừ một vài người có thực quyền, còn lại chỉ có vài “thu nhập xám”* đơn giản.

*Thu nhập bí mật cá nhân không rõ nguồn gốc nằm ngoài kê khai

Nhưng quan viên địa phương không phải đều rất giàu có đấy sao?

Mồ hôi nước mắt của nhân dân, cộng thêm “dưỡng liêm ngân”, còn có “hỏa hao”*, người này phú quý hơn người khác nhiều.

*Dưỡng liêm ngân: một số tiền lớn lấy từ số dư hàng năm trong quốc khố để thưởng cho các quan

Hoả hao/Tiền hao tổn: hao tổn về dầu đèn, thóc gạo,.. ngoài phần thuế bình thường. Khi quan địa phương trưng thu tiền thuế sẽ lấy lý do là hao hụt khi vận chuyển để thu thêm tiền của dân, vì vậy số tiền hao hụt rất lớn, gọi là “hỏa hao”.

Giống như đám quan viên quận Quý Dương kia, địa phương nghèo khổ như vậy mà đám quan viên cũng có thể tham ô một lượng lớn tiền bạc.

Cho nên, không có gì khổ hay không khổ, chỉ là ai cũng than khổ mà thôi.

Dù sao bạc của Triều đình, có thể lấy nhiều thì cứ lấy nhiều một chút, đồng thời còn có thể tỏ ra bản thân mình thanh hàn nghèo khổ.

“Than đinh nhập mẫu” cộng thêm “Hoả hao quy công”, nhất định có thể giúp vương triều Đại Hạ nhanh chóng giàu có lên.

Nhưng Cố Cẩm Niên cũng biết rất rõ.

Nếu chính sách này được triển khai ra ngoài.

Chỉ sợ phải đắc tội rất nhiều rất nhiều người, hơn nữa tuyệt đối không phải chỉ mỗi quan lại, mà là đắc tội với toàn bộ tầng lớp giàu có cùng với giai cấp trung sản của Đại Hạ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận