Đại Hạ Văn Thánh

1052 Thật con mẹ nó thơm quá! (8)

Chỉ là nếu như ở lúc mấu chốt hắn đồng ý sẽ có chút hiềm nghi.

Dù sao người chân chính trả giá là Vương Nguy.

Hắn ta không mạo hiểm lĩnh công lao, mà là thời thời khắc khắc đem Vương Nguy ghi nhớ, cũng hiện ra khí khái của người đọc sách.

"Được."

Cố Cẩm Niên nhẹ gật đầu, đối Phương Kính Thành như vậy cũng rất hài lòng.

Nhưng mà, vào lúc này, bên ngoài trại lính một tiếng nói vang lên.

“Hầu gia, vì người dân chuẩn bị đồ ăn, đã bị tướng sĩ quân ta ăn xong, còn có một vạn người chưa ăn uống, các tướng sĩ nghĩ nếm thử gạo thơm quân lương."

Âm thanh vang lên, rước lấy một trận cười của đám người trong doanh.

Chỉ là Phương Kính Thành lại lên tiếng.

"Hầu gia."

"Để các tướng sĩ tiếp tục ăn thịt cá."

Hắn ta lên tiếng, nhắc nhở Cố Cẩm Niên.

Thốt ra lời này, ba người có chút hiếu kỳ, thịt cá này, vốn là cho dân chúng chuẩn bị, chỉ là không nghĩ tới Chân Long bảo gạo quá thơm rồi.

Dẫn đến những người dân này một ngụm đồ ăn đều không ăn, vì để tránh cho lãng phí, cho nên mới để các tướng sĩ đi ăn.

Nhưng lời này của Phương Kính Thành giống như có ý tứ gì khác.

"Tiên sinh ý gì?"

Cố Cẩm Niên dò hỏi.

"Mượn cơ hội này, mê hoặc địch nhân, cũng để cho địch nhân nhảy ra chịu chết."

Phương Kính Thành lên tiếng, nói ra ý nghĩ mình.

Lời này nói ra, Cố Cẩm Niên lập tức minh ngộ rồi.

"Kế này có thể thực hiện."

Cố Cẩm Niên nhẹ gật đầu, hắn hiểu được ý nghĩ của Phương Kính Thành.

Như thế.

Theo mệnh lệnh xuống dưới, mười vạn tướng sĩ nháy mắt kêu rên vô cùng.

Chờ qua hai canh giờ, lại xảy ra một chuyện làm người ta dở khóc dở cười. Các tướng sĩ biết được không thể hưởng thụ Long mễ, từng người nhụt chí vô cùng.

Nhưng là không biết tên tiểu quỷ cơ linh nào nghĩ ra biện pháp, chủ động cho dân chúng xới cơm, sau đó không cẩn thận rơi một đống trên mặt đất, lập tức nhặt lên nói loại cơm ô uế này, không thể cho dân chúng ăn, nhưng căn cứ nguyên tắc không lãng phí bản thân phải ăn.

Dùng nước tùy tiện rửa một lần, trực tiếp ăn.

Một chiêu này rước lấy không thiếu tướng sĩ tranh nhau bắt chước. Nhưng mà các tướng sĩ vẫn có ranh giới đạo đức cuối cùng, không sai biệt lắm ba mươi, bốn mươi người giày vò một lần.

Nhưng mà sau khi bị phát hiện toàn bộ tướng sĩ bắt đầu xếp hàng xới cơm. Tuy nhiên luôn có người lấy lượng cơm ăn lớn, ăn hơn hai ngụm bèn xảy ra cãi vã xung đột. Cuối cùng một vị thiên tướng phải đem mấy người này kéo ra ngoài quất một trận.

Ngay sau đó bản thân đi lên xới cơm cho dân chúng, duy nhất tật xấu chính là, thường xuyên tay run rơi trên mặt đất.

Điều này khiến đám người có chút á khẩu không nói được.

Nhưng cùng lúc đó.

Bên ngoài phủ thành quận Giang Trung.

Một vài thám tử không dám xâm nhập trong đó, chỉ có thể ở nơi xa quan sát.

Cố Cẩm Niên đến rồi, ngay lập tức khống chế ra vào, bọn họ chỉ có thể bí mật quan sát.

Trong phủ thành cũng có gian tế, nhưng những gian tế kia không thể đi ra, đều là một chút lưu manh, bình thường mắng chửi đổng không có vấn đề gì.

Gặp được quân đội, ai dám lỗ mãng?

Căn bản không dám ra truyền lại tin tức.

Cho nên bên trong xảy ra chuyện gì, bên ngoài thật sự không rõ ràng.

Đợi quan sát một phen về sau, trong nháy mắt, kinh ngạc vô cùng.

Bởi vì bọn họ phát hiện, dân chúng quận Giang Trung từng người ăn thóc gạo bình thường mà trong chén cũng chỉ có hai lượng cơm.

Nhìn lại những tướng sĩ này, từng người ăn miệng đầy là dầu, hơn nữa còn thần sắc hung ác.

Đây không phải đang ức hiếp dân chúng sao?

Trong lúc nhất thời, không ít bóng người biến mất, nhanh đi mật báo rồi.

Việc này còn chịu nổi sao?

Chuyện này nếu truyền ra ngoài, chỉ sợ thiên hạ sợ kinh.

Đường đường Thiên mệnh Hầu Đại Hạ, vậy mà để cho thủ hạ tướng sĩ ức hiếp dân chúng?

Người dân ăn trắng cơm, mà lại một người hai lượng cơm?

Các tướng sĩ ăn miếng thịt bự?

Đây là muốn làm cái gì?

Chuẩn bị lừa trên gạt dưới sao?

Cố Cẩm Niên ơi Cố Cẩm Niên, ngươi đây là tự tìm đường chết rồi.

Sắc trời hoàn toàn tối xuống.

Bên trong phủ Ninh Vương.

Hầu Quân sau khi biết được việc này, cả người sững sờ, liên tục xác định tình huống, sau đó lại chờ mấy thám tử khác. Ông ta không chỉ phái một thám tử đi thăm dò.

Kết quả cuối cùng chính là, toàn bộ thám tử báo lại, Cố Cẩm Niên đi tới quận Giang Trung, chém giết mười chín phủ Phủ Quân, sau đó vận dụng quân lương, cung cấp cho dân chúng ăn.

Tuy nhiên mỗi người dân chỉ có thể ăn hai lượng gạo, mặc dù dân chúng từng người nói ăn no bụng, cảm giác dáng vẻ rất vui vẻ, nhưng không có một thám tử nào cho rằng, ăn hai lượng gạo có thể ăn no.

Nhìn lại những tướng sĩ kia thì từng người ăn như gió cuốn, cực kỳ không hợp lý.

Suy nghĩ hồi lâu.

Hầu Quân lập tức lộ ra nét mừng.

"Tốt."

"Cố Cẩm Niên này, căn bản không có biện pháp giải quyết tai họa quận Giang Trung. Hắn làm như vậy chỉ là vì tạm thời ổn định dân tâm."

"Sau đó nghĩ dựa vào triều đình vận lương, muốn thông qua vũ lực trấn áp dân chúng."

"Đây là cơ hội ngàn năm một thuở. Nếu Vương gia có thể phái tinh nhuệ, đưa tặng thóc gạo, có thể nhận lấy vô số dân tâm dân chúng quận Giang Trung."

Hầu Quân vô cùng kích động, nghĩ tới đây, ông ta thẳng đến trong vương phủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận