Đại Hạ Văn Thánh

1042 Cái chết của Vương Nguy, Cố Cẩm Niên cuồng chém Phủ Quân mười chín phủ! Dân chúng sôi trào! (6)

Theo lý thuyết Cố Cẩm Niên nên đến sớm hai canh giờ. Bọn họ tính xong thời gian, phát hiện Cố Cẩm Niên nửa đường kéo dài có chút vấn đề, cho nên vốn dĩ nên ở cửa thành yết kiến.

Hiện tại đã đổi thành đi lên trước hai mươi dặm đường, chính là muốn nhanh chóng khiến cho Cố Cẩm Niên tiến hành lựa chọn.

Bên trong Ngọc liễn.

Cố Cẩm Niên vén rèm lên, trực tiếp đi ra.

Đứng trên Ngọc liễn.

Sắc trời đã có chút u ám, nhưng mà có mấy ngàn tướng sĩ nhóm lửa cầm đuốc, chiếu sáng lấy xung quanh.

Mấy người Lục thúc thì ở bên trái, cưỡi chiến mã.

Một vài dân chúng ở phía trái phải sau lưng mình, bọn họ từng người nhìn qua những quan viên này, trầm mặc không nói.

Phía trước.

Một số lão giả, mặc quan phục, trên mặt còn mang theo nụ cười, nhìn xem Cố Cẩm Niên.

Nụ cười này, nói không ra căm hận, cũng không nói ra được làm người buồn nôn.

Cũng vào lúc này, giữa đám người một giọng nói bỗng nhiên vang lên.

"Xin Thiên mệnh Hầu, Thánh nhân đại lão gia, chủ trì công đạo cho dân chúng chúng ta."

Không biết là ai, hô một tiếng.

Trong chốc lát, rất nhiều dân chúng lần lượt hưởng ứng. Bọn họ quỳ trên mặt đất, cảm xúc tại thời khắc này hoàn toàn bộc phát.

Những người dân này vốn dĩ đã định rời đi.

Chỉ là không nghĩ tới, thấy được Cố Cẩm Niên. Ở trong mắt bọn họ, Cố Cẩm Niên chính là hi vọng duy nhất của bọn họ, cây cỏ cứu mạng duy nhất.

Nếu có thể lấy về lương thực, bọn họ cũng không nguyện ý rời xa quê quán. Hiện tại đem tất cả hi vọng, toàn bộ đặt cược trên người Cố Cẩm Niên. Chính là hi vọng Cố Cẩm Niên trừng trị tham quan, giải cứu dân chúng.

Nhưng Cố Cẩm Niên biết rõ, người đầu tiên lên tiếng không phải dân chúng tầm thường, mà là cố ý mang theo tiết tấu.

Chỉ là, những người này hắn đã không cần thiết.

"Truyền lệnh của Bản Hầu, nếu ai có oan tình, đề cử hai mươi người, ở trước Ngọc liễn, Bản Hầu công khai thẩm án."

Cố Cẩm Niên lên tiếng, giọng nói của hắn, vang vọng mấy dặm xung quanh, to như chuông.

Mà mấy trăm quan viên ở đây, mỗi người đều có lòng riêng.

Nhất là Chu Mãn, càng là giả ý không hiểu, đi đến trước mặt Cố Cẩm Niên nói.

"Hầu gia, đây là tình huống gì?"

"Tại sao lại có nhiều nạn dân như thế?"

Chu Mãn giả ý kinh ngạc, phảng phất cái gì cũng không biết.

Nhưng mà, Cố Cẩm Niên không để ý đến Chu Mãn, lẳng lặng chờ đợi những nạn dân này đề cử.

Không bao lâu, hai mươi nạn dân được đề cử tới, có người tuổi trẻ cũng có lão giả, đều là dân chúng thuần phác.

"Hầu gia, ngài cần phải ra mặt cho người dân chúng ta."

"Quận Giang Trung đột nhiên gặp đại hạn, người dân chúng ta khổ không thể tả, nhưng ít ra trong nhà còn có một số lượng lương thực dự trữ nhất định. Không nghĩ rằng, quan phủ trực tiếp trắng trợn cướp đoạt lương thực dư, mặc kệ sống chết của người dân chúng ta, còn xin Hầu gia làm chủ cho chúng ta."

"Thánh nhân ở trên, trong nhà của ta có lưu lại 15 thạch lương thực, nhưng ta nhà khoảng chừng hai mươi bảy người. Nhìn như nhiều, nhưng cũng không chịu nổi qua năm đại hạn, vốn định mang theo tồn lương rời đi, ý đồ tìm đến thân thích nương tựa, lại bị những tên quan phủ nha dịch kia phát hiện, lại cưỡng ép cướp đi."

"Kỳ danh là trưng thu, nhưng lại đem tồn lương của ta đầu cơ trục lợi cho vựa gạo trong thành. Ngay cả việc thay thế bao đựng lương thực cũng không làm. Cả nhà thảo dân có hai mươi bảy người, mỗi ngày chỉ có một nửa số người có thể lĩnh được khẩu phần lương thực. Một lần khẩu phần lương thực tuy nói có nửa cân, nhưng ở bên trong một thạch hơn nửa là cát, căn bản không đủ ăn. Còn xin Thánh nhân làm chủ cho chúng ta."

Hai mươi người tụ tập tới, đem nỗi khổ trong lòng mình cáo tri Cố Cẩm Niên.

Sau khi đám người nói xong, Cố Cẩm Niên đưa mắt nhìn về phía Chu Mãn, ngữ khí lạnh lùng vô cùng.

"Chu Mãn."

"Là ai cho các ngươi lá gan, khiến cho các ngươi trắng trợn cướp đoạt tồn lương của dân chúng?"

Cố Cẩm Niên lạnh giọng chất vấn.

Nghe xong lời này, Chu Mãn hiển thị rõ 'Bối rối', lập tức lên tiếng nói.

"Hầu gia, việc này cũng không phải là hạ quan làm ra, mà là có quan viên hiến kế sách."

"Xin Hầu gia xem xét."

Chu Mãn lên tiếng, trong lúc nói chuyện, đem đã hồ sơ chuẩn bị sẵn sàng đưa cho Cố Cẩm Niên, đây là kế sách chẩn tai.

Tiếp nhận kế sách chẩn tai, Cố Cẩm Niên tỉ mỉ duyệt qua.

Đúng như lời Phương Kính Thành nói, tập trung lương thực, thống nhất cấp cho.

"Kế sách này viết có thể làm."

Bên trên Ngọc liễn, Cố Cẩm Niên nhàn nhạt lên tiếng, tán dương bản sách luận này.

Lời vừa nói ra, Chu Mãn cúi đầu, trong thần sắc lóe qua vẻ khác lạ. Ông ta không nghĩ tới Cố Cẩm Niên có thể nói như vậy. Theo lý thuyết chẳng phải nên là giận tím mặt, trực tiếp đem sách luận này vứt trên mặt đất sao?

"Hầu gia."

"Sách luận thật là không tệ, triều đình tạm thời chưa có công văn, cho nên lão phu dùng kế sách này làm chủ, định là kế sách cứu tế. Lại không nghĩ rằng người hiến kế này, vậy mà rước lấy kêu ca. Xin Hầu gia yên tâm, hạ quan nhất định sẽ dạy dỗ người này thật tốt."

Giọng nói của Chu Mãn rất lớn, khiến cho một vài người dân đều có thể nghe thấy.

Mà ông ta dùng từ cực kỳ sắc bén.

Nói là dạy dỗ.

Mà không phải trừng trị.
Bạn cần đăng nhập để bình luận