Đại Hạ Văn Thánh

660 Vang dội cổ kim, dòng sông thời gian, Khổng Thánh hiển thế, thiên hạ kinh sợ! (2)

Ông ấy biết mục đích của Khổng gia nhưng sở dĩ ông ấy không ngăn cản là hi vọng Khổng gia biết khó mà lui. Chứ không hi vọng chuyện càng náo càng lớn, gây sự khắp nơi.

Thật không ngờ chính là Khổng gia năm lần bảy lượt khiên chiến mình. Khiêu chiến điểm giới hạn của mình.

Đã như vậy thì ông ấy không có gì tốt để nói. Hôm nay sẽ hoàn toàn vạch mặt.

“Văn Cảnh huynh, thật ra chuyện cũng không phải như thế. Có một số việc Khổng gia thật sự có chút không đúng.”

Lúc này có một giọng nói vang lên là của Khổng Chính. Ông ta không ở điện Đại Thành mà được sắp xếp đến một điện khác.

Những chuyện xảy ra này, ông ta đều không ra mặt bởi vì Khổng gia cố ý sắp xếp. Không cho bọn họ nhúng tay vào chuyện này.

Cộng thêm việc Truyền Thánh Công ở nơi đây nên bọn họ càng không thể nói gì.

Chỉ là trong lòng bọn họ cũng có chút tức giận. Bây giờ nhìn thấy Tô Văn Cảnh ra mặt, Khổng Chính chạy đến đầu tiên, hướng Tô Văn Cảnh xin lỗi.

“Có gì không đúng?”

“Khổng Chính, nơi này còn chưa đến lượt ngươi nói chuyện. Quay về.”

Nhìn Khổng Chính mở miệng, Khổng Tâm lập tức hô một tiếng trách cứ ông ấy để ông ấy đi về.

“Khổng Tâm, ngươi.”

Nhìn qua Khổng Tâm, Khổng Chính không khỏi nắm chặt nắm đấm. Trong mắt có chút phẫn nộ, muốn đem một số chuyện hoàn toàn nói ra.

Lại một giọng nói vang lên.

“Trở về!”

Giọng nói này rất bình tĩnh nhưng vào trong tai Khổng Chính lại như sấm sét nổ vang. Khiến cho toàn thân ông ấy run lên, không thể tiếp tục mở miệng nói them cái gì.

Đây là Khổng Vô Nhai.

Sau một khắc, ánh mắt của Khổng Vô Nhai nhìn về phía Tô Văn Cảnh, trong mắt tràn đầy cảm khái.

“Lợi hại, quả nhiên lợi hại.”

“Thế tử điện hạ đến cùng có năng lực gì có thể để cho từng vị Đại Nho đức cao vọng trọng ở đây biến thành bộ dạng như vậy.”

“Tô Văn Cảnh, ngươi không phải là Cố Cẩm Niên. Hẳn ngươi phải biết ngươi ở chỗ này nháo sự thì có ý vị như thế nào?”

Khổng Vô Nhai mở miệng, ông ta không phẫn nộ mà nhìn về phía Tô Văn Cảnh.

Nơi này là Khổng gia.

Cố Cẩm Niên không biết Khổng gia có ý vị như thế nào thì rất bình thường. Bởi vì hắn còn trẻ, không hiểu chuyện.

Nhưng Tô Văn Cảnh không giống thế. Hẳn ông ấy phải biết Khổng gia có ý vị như thế nào.

Khổng gia đến cùng có bao nhiêu đáng sợ.

Dám ở chỗ này gây chuyện, quả nhiên từng người một đều không sợ chết sao?

“Hôm nay đến đây chính vì bảo hộ đồ nhi của ta.”

“Lão phu cũng mặc kệ ngươi là Khổng gia hay không phải Khổng gia. Dám đụng đến đồ nhi của ta, xem như Thánh Nhân Khổng gia có ra mặt ta cũng không sợ.”

Tô Văn Cảnh mở miệng bá khí vô cùng. Hôm nay chính là muốn đến giúp Cố Cẩm Niên một tay.

Đối mặt với Tô Văn Cảnh bá khí.

Khổng Vô Nhai cười lạnh một tiếng.

“Thế thì phải nhìn xem ngươi có năng lực này hay không.”

Ông ta nói vậy, sau một khắc tài hoa kinh khủng quét sạch toàn bộ đại điện. Chỉ thấy sau lưng Khổng Vô Nhai xuất hiện năm chiếc chiến xa vàng son lộng lẫy. Đây là khí tức chuẩn Bán Thánh.

Răng rắc.

Lôi đình nổ vang ở bên tai.

Khổng Vô Nhai nổi giận.

Ông ta muốn trấn áp Tô Văn Cảnh, trấn áp Cố Cẩm Niên.

Chỉ là đối mặt cảnh tượng như vậy, Tô Văn Cảnh hoàn toàn không sợ.

“Cẩm Niên, ngươi tiếp tục gọt, còn lại giao cho vi sư.”

Tô Văn Cảnh nhàn nhạt nói. Dứt lời, phía sau ông ấy cũng hiện ra Văn phủ. Chỉ là không phải Văn phủ.

Mà là một toàn Văn cung.

Toàn bộ Khổng gia đều rung động. Tài hoa xuất hiện không gì sánh kịp. Ở đây tất cả mọi người kinh ngạc.

“Bán Thánh sao?”

“Tô Văn Cảnh đột phá Bán Thánh cảnh sao?”

“Vốn dĩ đột phá Bán Thánh trách không được có lực lượng như vậy?”

“Trời, Bán Thánh đương thời sao?”

“Vẫn luôn nói, Tô Văn Cảnh vô cùng có khả năng trở thành Bán Thánh, không ngờ ông ấy đã sớm đột phá trở thành Bán Thánh, trách không được lại tự tin như vậy.”

“Là do Thiên mệnh đi. Thiên mệnh đã khiến ông ấy trở thành Bán Thánh sao?”

“Vô luận là cái gì, Văn Cảnh tiên sinh trở thành Bán Thánh đương thời. Đây là có phiền toái.”

Từng giọng nói vang lên, giờ khắc này ai cũng không ngờ Tô Văn Cảnh lại là Bán Thánh.

Dù là người nhà hộ Khổng cũng không ngờ, Tô Văn Cảnh đã là Bán Thánh.

Đại Nho cùng Bán Thánh là chênh lệch mười vạn tám ngàn năm. Cho dù là Khổng Vô Nhai là chuẩn Bán Thánh giờ khắc này cũng không bằng Tô Văn Cảnh.

Văn cung sang chói thăng hoa, tài hoa như biển, đem Văn cung phụ trợ bên trên.

Quang mang vạn trượng, sáng chói đến mức làm cho người lóa mắt. Cảnh tượng đáng sợ này khiến cho tất cả mọi người kinh ngạc.

Khổng gia rung động, tất cả lâu vũ đều rung động.

Bên trong quang mang, Tô Văn Cảnh như là Thánh Nhân. Trên đầu ông ấy xuất hiện một cái đỉnh. Đây là Quân tử đỉnh.

Là Bán Thánh khí của hắn.

Lập Ngôn là mở Văn phủ.

Đại Nho diễn hóa Văn cung.

Đến Bán Thánh cảnh, Văn cung hiển thực. Cộng thêm bên trên sẽ sinh ra Bán Thánh khí thuộc về chính mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận