Đại Hạ Văn Thánh

Chương 192 Kinh đô chi nộ, Bách quan tranh luận, Giang Ninh quận bình loạn, long nhan cực kỳ vui mừng (7)

Nhưng vẫn có người, ôm thân nhân đã chết đi của mình, chỉ vào thuyền rồng trên bầu trời, thút thít hô to.

"Cha, ngươi xem đi, triều đình đã đến, cha, ngươi tỉnh lại đi, ngươi mở mắt ra đi, chúng ta được cứu rồi, chúng ta sẽ không chết đói."

"Nương tử, nương tử, nàng xem, lương thực đến, lương thực đến rồi, vì sao nàng không kiên trì thêm một chút kiên trì them một chút thôi."

Tiếng khóc chẳng biết tại sao, có một ít thương cảm.

Có một bà lão, nhìn thuyền rồng, hai mắt đã rớm đầy lệ, cả nhà của bà lão không chết trên đường chạy nạn, mà là chết tại ngoài thành.

Bởi vì cả nhà không có bạc, chỉ có một mình bà lão sống được đến bây giờ.

Phu quân của bà chết rồi, ba nhi tử chết rồi, ba nhi tức( con dâu) chết mất hai người, một người bị trong phủ mua làm nha hoàn, trả cho hai thưng gạo, chỉ hai thưng gạo a.

*thưng/thăng= 1/10 đấu, 1đấu= 1/10 thạch, 1thạch=100 lit

Bốn chất tử chết rồi, ba tôn nữ cũng đã chết.

Toàn bộ đều đã chết.

Bây giờ thấy được hi vọng sinh, nhưng bà lão cũng không hề có một tia vui sướng.

Thay vào đó là chết lặng.

Là trầm mặc.

Bởi vì đối với bà lão mà nói, sinh hay tử cũng đã không còn quan trọng nữa.

Song, đối với mễ thương bên trong thành mà nói, sắc mặt bọn hắn vô cùng khó coi.

Triều đình vận lương thực tới.

Quan khố mở ra.

Chuyện này đối với bọn hắn mà nói, cũng không phải là chuyện tốt gì, đây có nghĩa là gạo của bọn hắn cũng không thể lại bán với giá trên trời.

Một lúc sau, những mễ thương này tụ tập lại thương lượng đối sách.

Nhưng những người xứ khác mới thực sự là tê liệt.

Bọn họ chạy suốt đêm tới đây chỉ vì kiếm một khoản tiền nhanh chóng.

Không ngờ lương thực của triều đình đã chuyển đến, đồng nghĩa với việc Giang Ninh phủ không thiếu lương thực.

Giờ nếu bọn hắn chở lương thực về quê, chưa kể chi phí bị đội lên bao nhiêu, mà tổn thất dọc theo con đường này cũng không nhỏ.

Còn nữa, chở về làm cái gì? Nhà mình ăn không?

Đều bao gai giả bộ rồi, còn ăn?

Bán, đoán chừng sẽ bị mễ thương hung hăng ép giá, được không bù nổi mất.

Trong thời gian ngắn, những người xứ khác này bắt đầu điên cuồng hạ giá.

Cái gì ba trăm lượng, một trăm lượng.

Bán mười lượng bạc.

Đáng tiếc, nạn dân căn bản không thèm nhìn bọn hắn, có lương thực miễn phí không ăn, ăn loại lương thực như của ngươi này?

Mười lượng bạc?

Năm lượng bạc cũng không mua.

Nhưng cũng có một số người vẫn có chút đề phòng, lo lắng lương thực triều đình vận đến không đủ, nên chủ động đến mua.

Mười lượng bạc một thạch.

Nhưng những người còn lại thấy cảnh này, khẳng định không làm.

Trực tiếp hạ giá.

Chín lượng, tám lượng, bảy lượng, sáu lượng, đến cuối cùng giá cả xuống đến năm lượng bạc một thạch, lại thấp nữa thì không có người bán, sẽ thua lỗ.

Năm lượng bạc vừa vặn, bình thường nếu mễ thương chèn ép giá cả, bọn hắn bán là ba bốn lượng một thạch.

Hiện tại bán đi, có thể coi như đi một chuyến tay không, dốc sức vì quốc gia, cũng không thua thiệt gì.

Hơn nữa bán càng sớm thì về sớm, cũng không thể màn trời chiếu đất ở nơi này suốt được, đúng không?

Nhóm người đầu tiên bán hết lương thực, lập tức thu dọn đồ đạc trở về, trên đường trở về, nhìn thấy vô số người vẫn đang chở lương tới, đám người này vẻ mặt tươi cười, cái gì cũng không nói, cố ý tạo ra cảm giác ta kiếm lời to.

Cũng không phải họ cố ý giở trò, đám người này chỉ nghĩ đơn giản, xem như ta giúp nạn dân một lần, nếu giờ ta nói không kiếm được tiền, đám người này quay đầu trở về, há chẳng phải chỉ có một nhà mình thua lỗ sao?

Nhưng cũng có người tố khổ nói không có lãi, nói triều đình chở lương tới rồi.

Nhưng kết quả đâu?

Tất cả những gì nhận được là tiếng mắng chửi, cái gì, chính ngươi kiếm lời bạc, lại không cho chúng ta kiếm? Bình thường không nhìn ra ngươi lại là loại người này đấy.

Nói tóm lại, đại thế đã định, căn bản cũng không có khả năng nghịch chuyển.

Trong phủ.

Tất cả mễ thương tụ tập, từng người sầu mi khổ kiểm.

Đến khi Trịnh Công xuất hiện.

Đám người nhao nhao đứng dậy, ngươi một câu ta một câu, muốn hỏi tiếp theo nên làm cái gì.

Trịnh Công không khỏi quát mắng.

"Bây giờ đã biết tìm đến lão phu?"

"Trước đó thì các ngươi làm gì?"

"Bảo các ngươi đừng bán cao như vậy, không được bán cao như vậy, các ngươi nghe đi, bây giờ tiếng dân oán thán nổi lên bốn phía, lại có rất đông người xứ khác tới bán gạo, ta xem các ngươi kết thúc như thế nào."

Trịnh Công cũng rất tức giận.

Theo ý ông ta, giá cả ổn định ở mức sáu mươi lượng, cho dù có người xứ khác tới bán gạo, hoàn toàn có thể chèn ép những người này, sau đó dùng giá thấp thu vào, lại dùng giá cao hơn bán ra, hình thành vòng quay như thế.

Nhưng vấn đề là đám người này bán quá hăng.

Động một tí là mấy trăm lượng bạc, trên thực tế chẳng bán được nhiều bạc như thế, là có người trong bóng tối giở trò quỷ.

Nhưng mà đám người này cũng tăng giá theo, khiến người xứ khác cũng nhao nhao ra giá cao.

Bọn hắn muốn thu mua cũng vô dụng, chung quy không có khả năng thật sự thu mua với giá ba trăm lượng bốn trăm lượng bạc một thạch được? Nếu mua với giá này, chẳng phải sẽ dẫn tới càng nhiều người hơn à?

Có thể nói, trận lương tai(thảm họa lương thực) này, khả năng được hóa giải triệt để.

"Trịnh Công, bây giờ không phải lúc nói chuyện này, ngài nhanh cho chúng ta vài chủ ý đi."

"Chúng ta biết sai rồi, biết sai rồi."

Đám người nhao nhao mở miệng, mắng gì bọn hắn cũng nhận, nhưng trước tiên nghĩ ra biện pháp mới là vương đạo chứ.

Nhìn mọi người như vậy, Trịnh Công cũng hít một hơi thật sâu, ván đã đóng thuyền, quả thực mắng cũng vô dụng.

"Tiếp theo đều nghe ta, bằng không, cũng đừng nghĩ phát tài."

"Triều đình vận lương thực đến, cũng không phải là chuyện xấu, người xứ khác cũng không dám vận lương tới nữa."

"Hơn nữa bây giờ các lương thương nhỏ ở bên ngoài, ai cũng bán ra giá thấp, giờ các ngươi ra mặt thu mua toàn bộ những lương thực này đi."

"Tất cả chủ đạo bị hủy, triều đình tuyệt đối sẽ không vận chuyển được quá nhiều lương thực, nhiều nhất chống đỡ mười ngày, tính cả số còn lại trong quan khố, cộng lại chỉ xấp xỉ được hai mươi ngày."

"Chỉ cần đợi qua hai mươi ngày này, chúng ta có thể tiếp tục bán lương giá cao."

"Nhưng giờ lúc này, các ngươi đừng lại ham lợi nhỏ, ổn định là được."

"Biết không?"

Trịnh Công mở miệng.

Hắn cũng không cho rằng triều đình có thể vận chuyển đến bao nhiêu lương thực, chỉ cần kiên trì hai mươi ngày, sẽ không có vấn đề gì lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận