Đại Hạ Văn Thánh

Chương 556 Ấn ký của Khổng Thánh, đối thoại cổ kim. Thiên mệnh gia trì, Thánh khí Nho đạo.(3)

Hóa ra không chỉ đơn giản là tôn trọng Thánh Nhân như vậy.

Tay cầm bút Xuân Thu làm suy yếu vận mệnh vương triều.

Lại có sách Cổ Kim có thể bình phán Vương Hầu tướng lĩnh. Mặc dù ý chí của Thiên địa là chủ đạo nhưng con người cũng có thể quấy nhiễu một chút.

Đây chính là đại sát khí.

“Vậy kính Vấn Thiên có tác dụng gì?”

Lại có người hết sức tò mò hỏi thăm.

“Điều này không rõ lắm, nghe đồn vấn thiên cảnh thông hướng đến một chỗ bên trong Thánh Cảnh, có thể lĩnh ngộ sự huyền ảo của đại đạo trong trời đất. Từ đó hoàn thiện Nho đạo.”

“Về sau cũng trở thành một kiện đại sát khí, có thể chém hết tất cả yêu ma quỷ quái. Ba kiện Thánh vật này đều ở bên trong Khổng gia.”

“Thì ra là thế. Nhưng vì sao chưa từng nhìn thấy vậy?”

“Đúng vậy, nhiều năm như vậy đều không thấy Khổng gia sử dụng? Vì sao thế?”

“Lúc trước yêu thú ở quận Giang Ninh quấy phá vì sao không thấy Khổng gia lấy kính Vấn Thiên chém yêu?”

Từng giọng nói chất vấn vang lên.

Tràn đầy hiếu kỳ.

Đã có Thánh vật sao không lấy ra chém địch?

“Cũng không rõ lắm. Có lẽ bởi vì kích hoạt những Thánh vật này cần đại giới nhất định. Trừ việc đó dũng không thể nghĩ ra khả năng nào khác.”

“Được, giải thích này có thể hiểu được.”

“Đây cũng là nguyên nhân vì sao Khổng gia vạn năm cũng không sụp đổ. Quả nhiên là kinh khủng.”

“Cũng không phải chỉ vẻn vẹn dựa vào Thánh vật. Ý chí của Thánh Nhân trường tồn vạn cổ.”

“Vâng, vâng, vâng.”

Bọn họ nghị luận lại kéo đến Khổng gia, có người ý thức được cảm khái một câu, lại lập tức ý thức được vấn đề, vội vàng tạ lỗi.

Đây chính là địa vị của Khổng gia.

Để cho người ta không dám nhiều lời.

“Bây giờ không phải lúc nói chuyện của Khổng gia. Cây Thước Thánh Linh Lung này của Thế tử điện hạ có tác dụng gì vậy?”

“Đúng vậy, cái Thước Thánh Linh Lung này có tác dụng gì?”

“Bút Xuân Thu, sách Cổ Kim, kính Vấn Thiên cả đám đều thần thông cao minh như thế thì cái Thước Thánh Linh Lung này làm được gì?”

Từng giọng nói vang lên.

Rất nhiều người nghe như si như say. So với đám người viết tiểu thuyết kia còn đặc sắc hơn vạn phần. Tất nhiên cũng sinh ra lòng hiếu kỳ.

Muốn biết Thước Thánh Linh Lung của Cố Cẩm Niên có tác dụng gì.

“Để cho ta ngẫm lại, đột nhiên hỏi ta cũng không nhớ nổi.”

Nho sĩ trung niên đang cố gắng suy nghĩ.

Tất cả mọi người đều nhìn về phía ông ấy, tràn đầy hiếu kỳ cùng chờ mong. Sau một lúc lâu hắn vỗ đầu một cái, có chút kích động nói.

“Ta nhớ ra rồi, tác dụng của Thước Thánh Linh Lung này là có thể làm suy yếu tài hoa của người khác cho đến hóa thành bình thường.”

Nho sĩ trung niên kích động nói.

Nhưng vừa thốt ra tiếng đã khiến tất cả người đọc sách trầm mặc.

Suy yếu tài hoa của người khác sao?

Cho đến mức hóa thành người thường sao?

Cần kinh khủng như vậy không?

Đối với người đọc sách mà nói thì cái gì mà quan trọng nhất?

Chức quan mới là tiếp theo.

Điều quan trọng nhất trong cảnh giới Nho đạo chính là tài hoa trên người.

Dù sao người đọc sách có vòng tròn người đọc sách. Có vài quan viên mặc dù chức quan rất lớn nhưng nếu đi đến một số nơi danh lưu tụ tập thì quan viên thật sự không đáng chú ý.

Thế lực Nho đạo rất mạnh. Đừng nhìn một số đại quan trên triều đình không phải Đại Nho nhưng trên thực tế quyền lực thực chất đều bị người đọc sách khống chế.

Nhất là một số quyền lực không đáng chú ý đều bị người đọc sách gắt gao nắm chặt.

Liền giống với Hộ bộ.

Cấp phát trăm vạn lượng bạc nhất định phải do Thượng thư Hộ bộ quyết định.

Nhưng mà các loại cấp phát nhỏ thì sao?

Như là huyện nha này muốn ba ngàn lượng, huyện nha kia muốn năm ngàn lượng, huyện nha bên kia muốn một vạn lượng. Chỗ của một phủ ít nhiều cũng phải có bảy tám huyện nha. Hàng năm các loại cấp phát này nhiều vô kể.

Vậy loại mấy ngàn lượng bạc này ai sẽ phê duyệt?

Thượng thư Hộ bộ phê duyệt sao?

Đáp án nhất định là không thể. Chính là do người ở dưới làm nhưng trong đó lại có biết bao nhiêu lợi nhuận?

Vì vậy người đọc sách coi trọng nhất là tài hoa, cảnh giới Nho đạo.

Nếu có cảnh giới Nho đạo chỉ cần đứng quá hoành tìm lão sư làm chỗ dựa đã có thể làm quan, lại được người kính ngưỡng, đi nơi nào đều có người nể tình.

Thước Thánh Linh Lung ở trong Văn phủ của Cố Cẩm Niên chính là có thể làm suy yếu tài hoa của người khác. Tài hoa suy yếu thì Đại Nho cũng sợ.

Tu thành Đại Nho cũng không phải một chuyện đơn giản.

Đồ chơi này quả thực chính là đại sát khí, đại sát khí trong mắt người đọc sách.

Có được cái này chẳng khác nào nắm giữ được sự uy hiếp với người đọc sách. Ai dám không nghe sẽ làm suy yếu tài hoa.

“Có Thần vật bậc này, về sau người đọc sách trong Thiên hạ ai dám trêu chọc Thế tử điện hạ nữa.”

Có người tặc lưỡi, thật sâu cảm khái nói.

“Không đến mức đó.”

“Tuy Thước Thánh Linh Lung có thể làm suy yếu tài hoa của người khác nhưng cũng phải có lý do. Có thể được Thước Thánh tán thành. Nếu được đồng ý mới có thể làm suy yếu tài khí.”

“Nếu không mà nói thì tài hoa phải được đổi lấy tài hoa. Lượng tài hoa bị ngươi duy yếu của đối phương cũng sẽ giảm bớt ít nhiều tài hoa của mình.”

“Cho nên bên trong nội tâm không thẹn thì cũng không cần lo lắng cái này.”

Nho sĩ trung niên tiếp tục nói, cho rằng cũng không đáng sợ như trong tưởng tượng.

Nhưng ông ấy vừa mới dứt lời.

Lượng lớn tài hoa tràn vào cơ thể Cố Cẩm Niên. Bên trong Văn phủ tài hoa như biển, giống như vô cùng vô tận.

Giờ khắc này, người đọc sách đến đây vây xem trầm mặc không thôi.

“Các vị đừng hốt hoảng, những tài hoa này tối đã cũng chỉ suy yếu mười mấy người Đại Nho mà thôi. Không tính là gì.”

“Lại nói, chúng ta không thẹn với lương tâm, cũng không cần lo lắng. Mà Thế tử điện hạ cũng tuyệt đối không phải loại người làm loạn.”

“Đừng hốt hoảng, đừng hốt hoảng.”

Nho sĩ trung niên tiếp tục nói, để cho mọi người đừng hốt hoảng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận