Đại Hạ Văn Thánh

977 Tàng Kiếm sơn, chín đại tiên Kiếm, vô thượng Kiếm quyết, Cố Cẩm Niên hồi kinh!

Cảnh nội Đại Hạ.

Một nơi sông núi vô danh.

Thác nước rớt xuống, văng bọt nước khắp nơi.

Ba người Cố Cẩm Niên, Tô Hoài Ngọc, Đông Phương Kiếm Thánh đang tạm thời ở đây nghỉ ngơi.

Nơi đây cách Kinh đô Đại Hạ không đến tám trăm dặm.

Ba người cũng không vội vã trở về, trên đường đi nói rất nhiều chuyện phiếm.

Lúc này, dừng lại nghỉ ngơi, giọng nói của Đông Phương Kiếm Thánh không khỏi vang lên.

"Cẩm Niên tiểu hữu."

"Có muốn ta dạy ngươi hai chiêu Kiếm thuật hay không?"

Đông Phương Kiếm Thánh đột nhiên lên tiếng khiến cho Cố Cẩm Niên đang thưởng thức phong cảnh không khỏi sững sờ.

"Kiếm thuật ư?"

Cố Cẩm Niên nhìn về phía Đông Phương Kiếm Thánh, trong ánh mắt có chút hiếu kỳ, không biết rõ đang yên đang lành Đông Phương Kiếm Thánh nói chuyện này làm cái gì?

"Đúng."

"Ta nhìn ngươi có thiên phú luyện Kiếm."

Đông Phương Kiếm Thánh nhàn nhạt lên tiếng.

Ông ấy là cường giả Kiếm đạo đệ lục cảnh, nói thật, thiên hạ có bao nhiêu Kiếm tu muốn bái ông ấy làm sư phụ.

Nhưng mà Đông Phương Kiếm Thánh đều chướng mắt. Bây giờ ông ấy lại tương đối thưởng thức Cố Cẩm Niên, nhưng cũng không phải là muốn thu đồ đệ chỉ là muốn chỉ điểm một chút.

"Điều này cũng bị ngài phát hiện?"

Cố Cẩm Niên có chút ý tứ không tốt lắm.

Đông Phương Kiếm Thánh: "."

Tô Hoài Ngọc: "."

"Thiên phú Kiếm đạo làm sao nhìn ra được?"

"Ta có hay không?"

Giờ khắc này, Tô Hoài Ngọc có chút hiếu kỳ, hỏi thăm Đông Phương Kiếm Thánh.

"Ngươi không có."

Đông Phương Kiếm Thánh trực tiếp lên tiếng, đoạn tuyệt ý nghĩ về Kiếm đạo của Tô Hoài Ngọc.

"Dựa vào cái gì?"

Tô Hoài Ngọc có chút khó chịu, bản thân không có thiên phú Kiếm đạo, hắn ta cũng cảm thấy không có gì. Chủ yếu là giọng nói của Đông Phương Kiếm Thánh này như đinh chém sắt, khiến cho hắn ta rất không thoải mái.

Lời này ý gì chứ?

"Ta cho rằng người có thiên phú Kiếm đạo nên phù hợp ba điểm."

"Thứ nhất, tướng mạo phải đủ anh tuấn."

Đông Phương Kiếm Thánh nhàn nhạt lên tiếng, nói ra ba chuyện lớn bình chọn người có tư cách thiên phú Kiếm đạo.

"Đủ anh tuấn? Còn có loại giải thích này?"

"Còn có, các hạ vì sao nói ta không đủ anh tuấn?"

Dùng tướng mạo đến bình chọn tư cách, Tô Hoài Ngọc không tán đồng, càng không tán đồng chính là, bản thân chẳng lẽ không anh tuấn sao?

"Ngươi có anh tuấn, nhưng anh tuấn không đủ rõ ràng, ngươi nhìn Cẩm Niên tiểu hữu một chút đi, mấy vị giai nhân tuyệt sắc vì hắn tranh giành tình nhân, ngươi có sao?"

Đông Phương Kiếm Thánh lên tiếng, nói một câu khiến Tô Hoài Ngọc trầm mặc.

“Vậy luyện kiếm cùng tướng mạo có quan hệ gì?"

Tô Hoài Ngọc không khỏi hỏi.

"Khẳng định có quan hệ, mà quan hệ lại rất lớn."

"Kiếm tiên trong lòng mỗi người, đều là phong lưu phóng khoáng, anh tuấn bất phàm. Ngươi ngẫm lại xem, nếu như một người dáng dấp xấu xí có gọi là Kiếm tiên sao?"

"Coi như hắn ta đạt đến Kiếm đạo đệ thất cảnh, cũng chỉ có thể xưng là Kiếm tu."

"Sở dĩ Kiếm tiên nhất mạch, ăn cơm đều là thanh xuân. Không nói những cái khác, ta lúc tuổi còn trẻ, bất kể đi địa phương nào, bất kỳ người nào đều sẽ cho ta 3 phần ưu ái, vì cái gì? Cũng bởi vì tướng mạo ta anh tuấn."

Đông Phương Kiếm Thánh nói rất chân thành.

Cố Cẩm Niên cùng Tô Hoài Ngọc không khỏi trầm mặc.

Hai người bọn họ muốn phản bác một chút, nhưng càng nghe lại càng cảm thấy gia hỏa này nói rất đúng.

Là giảng đạo lý, chỉ là cái đạo lý này có chút lệch lạc.

"Tiền bối kia vì sao đến bây giờ còn một thân một mình?"

Tô Hoài Ngọc nhịn không được hỏi một câu.

Nhắc đến chuyện này, Đông Phương Kiếm Thánh phảng phất nhớ lại một chút chuyện đã trải qua, ông ấy thở dài, chậm rãi lên tiếng nói.

"Lúc còn trẻ không hiểu chuyện."

"Cao cao tại thượng, cũng không gần nữ sắc, chuyên tâm tu hành Kiếm đạo, sau này đạt tới đệ lục cảnh, tuổi tác tốt đẹp nhất cũng đã qua."

"Bỏ lỡ cơ hội tốt."

Nhìn ra được, Đông Phương Kiếm Thánh rất khó chịu.

"Trước mắt tiền bối tướng mạo cũng không kém, thật sự muốn tìm đạo lữ chẳng lẽ còn tìm không thấy?"

Cố Cẩm Niên nhịn không được lên tiếng.

"Cũng không phải."

"Thứ nhất, ta thích trẻ tuổi một chút."

"Thứ hai, ta không thích nịnh bợ."

Đông Phương Kiếm Thánh bình tĩnh vô cùng nói ra nguyên nhân bây giờ còn một thân một mình.

Trong lúc nhất thời, Cố Cẩm Niên cùng Tô Hoài Ngọc bừng tỉnh đại ngộ.

"Bây giờ đã giả, quả nhiên là hối hận vô cùng, hoa không nở lại nữa, người không trở lại thành thiếu niên. Hai người các ngươi thừa dịp còn trẻ, tuyệt đối không được học ta. Nếu thật sự học ta, cũng phải ghi nhớ, lúc cần buông xuống tư thái vẫn phải buông xuống tư thái."

"Đây không phải là vấn đề có cốt khí hay không. Những năm gần đây, ta xem như hiểu rõ, lúc ngươi còn đang do dự muốn buông xuống tư thái hay không, các vị tiên tử đã bị nịnh bợ đi rồi, không tới lượt mình nữa."

Đông Phương Kiếm Thánh cảm khái, khiến cho hai người một trận trầm tư.

Lời này có lý, nhưng vẫn là có chút lệch lạc.

"Vậy điểm thứ hai thì sao?"

Tô Hoài Ngọc tiếp tục hỏi.

"Sẽ phải giả vờ."

Đông Phương Kiếm Thánh tiếp tục mở miệng, vẫn là nói lời kinh người.

"Điều này cũng cùng tu luyện Kiếm đạo có quan hệ sao? Tiền bối, người định lừa phỉnh ta ư?"

Tô Hoài Ngọc thật sự là không nhịn được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận