Đại Hạ Văn Thánh

Chương 375 Dân giận nổi lên bốn phía, ma đạo cường giả nhập Đại Hạ, các quốc gia sứ thần gặp chuyện

"Hòa thân?"

"Hòa mụ nội nó thân."

"Dựa vào cái gì mà Đại Hạ ta phải hòa thân cùng người Hung Nô bọn hắn?"

Khi tin tức triều đình truyền ra, trong một thời gian, bách tính kinh đô trong nháy mắt xôn xao náo động.

Đối với bách tính mà nói, hòa thân là một chuyện cực kỳ tồi tệ, dù sao cũng không phải là chuyện tốt khi đưa nữ nhân Đại Hạ mình đến một chỗ hoang tàn vắng vẻ nơi biên cương.

Làm khổ người của nước mình không nói, chủ yếu nhất là cảm giác chuyện này như đưa nữ nhân qua để cầu hoà vậy.

Nhưng đối với rất nhiều người thì hòa thân không phải chuyện xấu, cũng có người biết được hòa thân là một chuyện tốt, hai nước kết minh, buôn bán thông thương với nhau, không có chiến tranh, là một chuyện tốt vô cùng.

Chỉ là bách tính kinh đô không giống, mặc dù kinh đô cũng có người nghèo, nhưng ít ra không lo cơm ăn áo mặc, ngay dưới chân thiên tử, từng nhà đều có chút quan hệ, ngày thường không có việc gì thì đề tài đàm luận đều có liên quan đến triều chính.

Trong kinh đô.

Tiếng mắng chửi bay đầy trời, nhưng rất rõ ràng là có người cố tình làm vậy, hi vọng Đại Hạ phát động chiến tranh.

Tuy nhiên, dù có mắng mỏ gì đi nữa, thì ai cũng biết một điều, triều đình đã ra quyết định rồi.

Hung Nô quốc đã chịu nhận lỗi, làm tất cả việc nên làm, hiện tại Lễ bộ cũng đang tiến hành đàm phán quan hệ ngoại giao với Hung Nô, nếu không có vấn đề gì quá lớn, vậy chuyện hòa thân trên cơ bản đã ổn định.

Bây giờ có không ít nữ nhi của quan viên đã bắt đầu lo lắng đề phòng.

Không ai muốn gả đến Hung Nô.

Đừng nhìn phong hào công chúa nghe có vẻ đặc biệt tốt, nhưng trên thực tế thì sao? Không phải là vật hi sinh của chính trị à?

Gả đến, chưa quen cuộc sống ở đó, ngươi còn trông cậy vào thân phận công chúa mình có tác dụng gì chắc?

Nói thật, nếu thật sự bị khi dễ, ngậm chặt miệng thì tốt, trời cao hoàng đế xa, người ta muốn khi dễ ngươi thế nào thì khi dễ ngươi thế đó, kể cả muốn giết ngươi, một câu bị nhiễm phong hàn nên chết rồi là xong.

Ngươi có thể nói gì?

Nói tóm lại, bách tính mắng gì đi nữa, thì nữ nhi những vị quan cao kia cũng vô cùng bối rối, vì sợ mình sẽ bị chọn.

Tin Hòa thân cũng tự nhiên mà truyền đến thư viện Đại Hạ.

Trong phòng.

Cố Cẩm Niên đang tính toán số vàng trước mặt.

Không phải Thập nhị hoàng tử của Đại Kim đã đưa tới một món đồ bằng ngọc sao? Cố Cẩm Niên trực tiếp ném cho Vương Phú Quý để hắn bán giú.

Lễ vật của Hoàng tử tặng tất nhiên không phải thứ rẻ tiền, mà Vương Phú Quý cũng không dám bán ra, sợ vạn nhất bị phát hiện laị gây phiền phức cho Cố Cẩm Niên, dứt khoát tự mình bỏ tiền mua lại, dù sao cha hắn cũng rất thích món đồ này.

Giá cả rất sòng phẳng, một vạn lượng vàng, nhưng Cố Cẩm Niên muốn hiện kim.

Cho nên cả ngày này, Vương Phú Quý chạy đi chạy về hết ba lượt, lúc này mới đem đủ một vạn lượng vàng đến túc xá của Cố Cẩm Niên.

Không ai biết tại sao đường đường tôn tử của Trấn Quốc Công lại yêu tiền đến vậy, nhưng Cố Cẩm Niên đã mở lời nên hắn cũng không thể nói cái gì.

Trong túc xá Thư viện.

Cố Cẩm Niên nhìn ba rương vàng lớn cũng có vẻ hơi bất đắc dĩ, hắn muốn có nhiều hoàng kim như vậy, đơn giản chỉ là để nhanh chóng phá án.

Nhưng không thể không nói, cây cổ thụ không thu chịu ngân phiếu thật sự khiến người ta buồn bực, một vạn lượng hoàng kim còn đỡ, nếu như sau này muốn tính ra chuyện lớn gì đó, cần mười vạn lượng thậm chí là trăm vạn lượng hoàng kim, Cố Cẩm Niên xác định chắc chắn sẽ không làm.

Tiêu mất mười triệu lượng hoàng kim, việc này không chỉ mệt chết người mà quan trọng hơn là tiền tệ sẽ sụp đổ.

Hoàng kim không phải đồng tiền mạnh, trên cơ bản loại tiền tệ mà các tiền trang lớn giao dịch với bên ngoài, và lưu thông trong dân gian bách tính vẫn là tiền đồng và bạc vụn, thậm chí thường thường đều là cắt bạc, là dùng cái kéo cắt một thỏi bạc đi một chút, vì vậy một số nhà không phải giàu có trong phủ thành, mỗi nhà đều có một cây kéo, dùng để cắt bạc.

Nhưng vàng là nòng cốt của tiền tệ, tiền trang nhất định phải có vàng dự trữ, để tránh phát sinh việc đổi bạc.

Một trăm vạn lượng vàng, một tiền trang trong phủ thành không gom đủ nhiều như vậy.

Gom bảy tám lần, tiền tệ của Đại Hạ cũng sẽ xảy ra vấn đề lớn, Chỗ vàng này mất đi là mất hẳn, nhưng những năm gần đây Đại Hạ cũng không phát hiện mỏ vàng mới.

Cố Cẩm Niên gãi đầu một cái, chuẩn bị bắt đầu làm việc thì.

Bên ngoài vang lên một giọng nói.

"Thế tử điện hạ."

Là giọng của Tô Hoài Ngọc.

"Vào đi."

Nghe thấy là Tô Hoài Ngọc, Cố Cẩm Niên có vẻ rất tự nhiên.

Lập tức Tô Hoài Ngọc bước vào trong phòng.

Vào phòng, ánh mắt Tô Hoài Ngọc đập ngay vào ba cái rương lớn này.

Những thỏi vàng ròng óng ánh khiến Tô Hoài Ngọc không khỏi nhíu mày.

"Luật pháp Đại Hạ, nhận hối lộ, phàm là người nhận hối lộ quá hai trăm lượng bạc sẽ bị xử trảm."

"Quá năm trăm lượng bạc sẽ bị mục hình, rồi bị xử trảm."

"Vượt quá ngàn lượng bạc sẽ bị tịch thu, tra tấn, xử trảm."

"Thế tử điện hạ, con số này của người, lăng trì cũng không quá."

Tô Hoài Ngọc vô thức cho rằng Cố Cẩm Niên nhận hối lộ, dù sao ba rương hoàng kim lớn này, ít nhất cũng hơn một vạn lượng vàng nhi?
Bạn cần đăng nhập để bình luận