Đại Hạ Văn Thánh

Chương 188 Kinh đô chi nộ, Bách quan tranh luận, Giang Ninh quận bình loạn, long nhan cực kỳ vui mừng 3

Cái gì mà những người đọc sách này đi thư viện Đại Hạ, thái độ vô cùng tốt, khách khí, chỉ muốn hỏi một câu Cố Cẩm Niên đã hiến kế sách gì, nhưng ai mà biết Cố Cẩm Niên lại nổi giận bất kham, giận dữ mắng mỏ bạn hắn.

Có vài người chẳng qua suy đoán rằng Cố Cẩm Niên cấu kết quan thương, kết quả lại bị giết ngay tại chỗ, quá đáng hơn là hắn dám đem Kim Lệnh ra, nói cữu cữu mình chính là đương triều Thánh thượng, ai dám lỗ mãng.

Những lời bàn tán này, có thể nói là hoàn mỹ xâm nhập lòng người, lại biên soạn tiếp nữa, hoàn toàn có thể viết thành sách rồi.

Hình tượng của Cố Cẩm Niên cũng trong nháy mắt biến thành loại người bất chấp vương pháp, hoàn khố quyền quý xem mạng người như cỏ rác, thỏa đáng làm trùm phản diện.

Bất quá toàn bộ kinh đô nhốn nháo nhất vẫn là những thế gia quyền quý kia.

Trong số hơn ba ngàn người này, trên cơ bản đều là hậu nhân của bọn họ, biết được con trai mình bị bắt, từng người đều chạy đi cầu gia gia cáo nãi nãi, bất kể như thế nào trước tiên cứ vớt người cứu về đã rồi hẵng nói.

Những chuyện khác, sau này nói sau.

Dù sao Huyền Đăng Ti đã nhúng tay việc này, một khi để Huyền Đăng Ti nhúng tay vào, coi như người được thả ra, phỏng chừng cũng phải mất nửa cái mạng.

Vì vậy toàn bộ kinh đô tạo thành hai luồng gió.

Một bên là đang chửi rủa Cố Cẩm Niên.

Một bên đang tìm quan hệ cứu người.

Mà trong thư viện Đại Hạ.

Ở một đình viện nào đó, nhóm người Vương Phú Quý tụ tập hết ở đây, ánh mắt nhìn vào Cố Cẩm Niên đầy kì dị khác thường, tâm tình rất phức tạp.

Ngược lại Cố Cẩm Niên ngồi ở một bên, còn có hứng thú pha trà uống.

"Cẩm Niên thúc."

"Dáng vẻ của thúc lúc nãy thật sự quá đẹp trai luôn."

Bất quá bên trong đám người này, Lý Cơ biểu hiện kích động nhất, dù sao Cố Cẩm Niên răn dạy ba ngàn người đọc sách.

Tại trong mắt thiếu niên, đơn giản là tồn tại giống như một vị thần.

"Lý Cơ."

"Hảo hảo nhớ kỹ Cho thúc thúc."

"Nếu như về sau có một ngày, ngươi thật sự lên ngôi, nhất định phải gắt gao phòng bị đám người đọc sách này."

"Cũng tuyệt đối đừng bị đám người đọc sách này lừa gạt, trên đời này không dựa vào được nhất chính là những người này, từng kẻ tự xưng vì nước vì dân, trên thực tế đều là một đám tú tài hủ lậu."

"Rõ chưa?"

Cố Cẩm Niên nhìn vào Lý Cơ, nghiêm túc dạy bảo.

Chỉ là khi lời này được thốt ra, một vài người vẫn là có chút trầm mặc.

Khá lắm, dạy cái gì không tốt lại dạy cái này? Lý Cơ là Thái tôn, là Hoàng đế tương lai của Đại Hạ, ngươi quán triệt cho hắn ý nghĩ này, đây chẳng phải là hố(bẫy) chết người đọc sách sao?

"Khụ khụ, Cố huynh nói chuyện có chút nghiêm trọng, Thái tôn điện hạ nên lý giải."

Giang Diệp Chu vội vàng mở miệng, lời này cũng không hay để nói, quay đầu truyền ra ngoài, không chừng lại bị chụp cho cái mũ gì đó.

"Không, ta cảm thấy Cẩm Niên thúc nói rất có lý."

Nhưng mà Lý Cơ không cho là đúng, ngược lại còn cảm thấy Cố Cẩm Niên nói không sai.

"Không có gì có nghiêm trọng hay không nghiêm trọng."

"Đây là sự thật, đại chất tử, sách sử từ xưa đến nay đều do đám này quan văn viết ra."

"Ngươi làm vừ ý bọn hắn, bọn hắn liền viết tốt cho ngươi, ngươi không thuận ý tứ của bọn hắn, bọn hắn liền viết ngươi thành hôn quân."

"Vô luận là ngươi hay là ta, nếu như không muốn để mặc cho người thịt cá, ủy khuất cầu toàn, vậy thì dứt khoát đối lập với bọn hắn ngay từ đầu luôn."

"Hoặc là ngay từ đầu liền ủy khúc cầu toàn, bọn hắn nói cái gì thì chúng ta làm theo cái đó, hoặc là chống lại bọn hắn ngay từ đầu."

"Lý Cơ, thúc hỏi ngươi, ngươi có muốn về sau đều bị đám người này trông coi không? Dù một ngày nào đó ngươi làm Hoàng đế, cũng chỉ vì tốn thêm một lượng bạc, nói sai một câu nói, liền bị đám người này nhìn chằm chằm níu lấy chuyện đó mà phê bình chỉ trích ngươi?"

Cố Cẩm Niên thật sự không phải đang tức giận, mà là dùng thứ đơn giản nhất tẩy não cho Lý Cơ.

"Không muốn."

Lý Cơ lắc đầu không chút do dự.

Mà Cố Cẩm Niên rất hài lòng.

"Vậy ngươi liền nhớ kỹ, đừng chừa mặt mũi cho đám người này, ngươi cho bọn chúng càng nhiều mặt mũi, thì chúng càng phách lối, dù sao cũng đều bị chửi, không bằng chọc tức chết bọn hắn, học theo cách Thái tổ làm ấy, quản ngươi là quan văn hay không, dám dông dài thì trực tiếp chém."

"Xương cốt dù cứng rắn nhưng cứng hơn máy chém được không?"

Cố Cẩm Niên nghiêm túc nói.

Lý Cơ cũng một mực nhớ kỹ câu nói này.

Ngài khoan hãy nói, gia gia ta hiện tại không phải là dạng này ư, rõ ràng tay nắm đại quyền, rõ ràng đã làm bao nhiêu chuyện tốt, đều bị các quan viên trách này mắng kia, có đôi khi một người tức đến giậm chân.

Lại suy nghĩ cẩn thận lời này của Cố Cẩm Niên.

Đúng vậy đấy, dù sao chung quy cũng không được một cái danh tốt, không bằng liền cùng bọn hắn đối nghịch đi.

Đồng dạng đều là quyền quý, đều là người đứng đầu, dựa vào cái gì phải nhường nhịn ngươi chứ?

"Cẩm Niên huynh, thật sự đừng nói nữa, lời này không thể nói ra được đâu."

"Cố huynh, đừng nói nữa, đừng nói nữa."

Vương Phú Quý cùng Giang Diệp Chu liên tục mở miệng, lời này càng nói càng quá phận, cũng càng nói càng kinh khủng.

Đối mặt với lời khuyên của hai người.

Cố Cẩm Niên cũng không nói tiếp nữa, dù sao cừu oán này hắn đã kết, mà lại Cố Cẩm Niên cũng là có mục đích.

Chuyện này chính là làm cho Hoàng đế nhìn.

Biện pháp duy nhất để đánh bại lời đồn là gì? Chính là giết.

Giết tới khi không có người nào dám nói lời đồn nữa.

Không cho họ chút giáo huấn họ lại thật sự cho rằng Cố Cẩm Niên hắn không dám làm gì?

Về phần đắc tội với người?

Đắc tội thì đắc tội? Ta cũng không phải dựa vào đám người này để có được địa vị, ta là dựa vào Cố gia, là dựa vào tài hoa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận