Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 1000: Thực hiện ước hẹn

Chương 1000: Thực hiện ước hẹn
Mưa, là rơi xuống.
Gió, là nâng lên vạn vật.
Đây là nhận thức chung của tất cả mọi người, nhưng nếu có một ngày, những kiến thức thông thường này bị phá vỡ thì sao?
Phương Minh đã hiểu rõ ý của lão tổ.
"Cảm ơn lão tổ chỉ điểm, còn mời lão tổ chỉ giáo."
Phương Minh bái lão tổ nhà họ Phương một bái, ngay sau đó mưa to gió lớn khắp bầu trời lập tức biến mất, trong nháy mắt, trong thanh không vạn lí không có gió, cũng không có mưa.
Thế nhưng nơi góc áo của lão tổ nhà họ Phương lại có chút ướt át.
"Ha ha, trẻ nhỏ dễ dạy, trẻ nhỏ dễ dạy, không hổ là đệ tử Bổ Thiên Chí Tôn dạy dỗ ra, có thể đánh với nhà họ Mục một trận, lão phu cũng không cần lo lắng nữa."
Trên gương mặt già nua của lão tổ nhà họ Phương lộ ra dáng tươi cười, xoay người, bóng dáng lại biến mất khỏi đỉnh núi.
Nhìn bóng lưng lão tổ rời đi, trên mặt Phương Minh không có bất kỳ vẻ vui mừng gì, cậu dốc hết toàn lực, chỉ có pháp tắc Thời gian là cậu chưa vận dụng, thế nhưng lại chỉ có thể khiến lão tổ nhà họ Phương ướt một chút ở góc áo như vậy.
"Đây là thực lực của cường giả thiên vương sao? E là cho dù mình có vận dụng lực lượng lĩnh vực cũng không thể chân chính khiến cường giả cấp bậc thiên vương bị thương."
Phương Minh cười khổ lắc đầu, ngay vừa mới rồi cậu đã lĩnh ngộ được ý trong mấy lời lão tổ nói, cũng đã nắm giữ pháp tắc Phong cùng pháp tắc Vũ, từ đó hoàn toàn có thể tự mình sáng tạo ra hình tượng gió và mưa.
Cái gọi là thanh không vạn lý chính là mưa to gió lớn.
Đây mới thật sự là dung hợp, hai người chẳng phân biệt được ngươi ta, Phương Minh có tự tin, nếu hiện tại cậu đối mặt với Tư Đồ Hòa, căn bản không cần điều động lực lượng lĩnh vực, chỉ cần một chiêu này đã đủ để đánh bại đối phương.
"Tiếp tục củng cố đi."
...
Đảo mắt đã đến ước hẹn một tháng.
Trong trấn nhà họ Mục.
Với tư cách là một gia tộc có cường giả Thiên Cấp trấn giữ, chỉ riêng phạm vi dành cho tộc nhân nhà họ Mục ở đã lớn chừng một thị trấn, người ngoài chỉ biết đây là trấn nhà họ Mục, nhưng lại không biết ở đây có cất giấu một thế lực lớn trong giới tu luyện.
Một tháng qua, vô số người tu luyện chạy tới trấn nhà họ Mục, bọn họ muốn tận mắt chứng kiến chuyện trọng đại nhất trong giới tu luyện mấy chục năm gần đây.
Lấy lực lượng một người khiêu chiến một gia tộc, hơn nữa còn là gia tộc có cường giả Thiên Cấp trấn giữ, lúc ước chiến này được hình thành, rất nhiều người trong giới tu luyện chỉ coi đây là một trò đùa.
Tuy rằng thiếu niên quật cường kia có thiên phú hơn người, nhưng cũng chỉ là tâm tính thiếu niên thích trổ tài miệng lưỡi mà thôi, chỉ vì có nhà họ Phương làm chỗ dựa nên mới dám nói ra những lời như vậy.
Vậy mà, hiện tại vẻn vẹn chỉ mới trôi qua một năm, đã không còn người nào cảm thấy đây chỉ là một trò đùa.
Hai mươi tám tuổi đã trở thành cường giả Thiên Cấp, nắm giữ pháp tắc Thời gian, cuối cùng trận ước chiến này đã đi tới trình độ song phương cùng thực lực.
Tổ trạch nhà họ Mục hoàn toàn yên tĩnh, ngoại trừ người nhà họ Mục, người ngoài không được phép bước vào, cho dù là người của thế lực lớn trước mười như Tông Thánh Cung cũng không thể đi vào.
Dù sao nhà họ Mục cũng là gia tộc có cường giả Thiên Cấp tọa trấn, thế lực bình thường còn chưa đủ tư cách bước vào cửa lớn nhà họ Mục, huống chi ai cũng biết trận ước chiến này sẽ quyết định sinh tử của nhà họ Mục, làm sao nhà họ Mục có thể tươi cười chào đón đám người tới xem này?
Trấn nhỏ rất náo nhiệt, mà vào ngày thời gian một tháng đến, mọi người ngược lại trở nên bắt đầu im lặng.
Trời hơi tối tăm, mưa rơi lác đác.
Giang Nam hay có những cơn mưa nhỏ, mà dưới thời tiết như thế này, trấn nhà họ Mục lại càng mang theo sắc thái cổ xưa, ánh mắt mọi người ở đây cũng lập tức thấy được bóng người vừa xuất hiện nơi cửa trấn.
Đó là một bóng người trẻ tuổi.
Cùng với bóng người trẻ tuổi này còn có một đám người, bốn vị trưởng lão và tầm mười vị cường giả Địa Cấp hậu kỳ nhà họ Phương, bao gồm đám người Phương Thiên, một đời tuổi trẻ nhà họ Phương.
Vậy mà giờ khắc này, cho dù là trưởng lão nhà họ Phương hay là những người khác cũng đều duy trì một khoảng cách với bóng người trẻ tuổi kia, tùy ý bóng người trẻ tuổi này hưởng thụ sự chú mục của mọi người trong trấn nhỏ.
Trên mặt không ít người trẻ tuổi lộ ra vẻ sùng bái, bóng người này chính là đối tượng mà bọn họ sùng bái, hoặc có lẽ còn là thần tượng của tất cả những người tu luyện trẻ tuổi.
Khi còn chưa đạt tới cảnh giới Địa Cấp đã đối mặt với nhà họ Mục, đối mặt với sự truy sát của cường giả Địa Cấp hậu kỳ nhà họ Mục vẫn thể tìm được đường sống, lại càng kỳ tích hơn khi cậu có thể trở thành thần tử của Giáo Hội phương Tây, mới qua một năm đã đột phá tới Địa Cấp hậu kỳ, chém giết trưởng lão nhà họ Mục ở nước ngoài.
Về nước, đối mặt với thiếp anh hùng của nhà họ Mục vẫn không sợ hãi chút nào, một người đến nơi hẹn, tuy rằng cuối cùng vì có nhà họ Phương khiến nhà họ Mục kiêng kỵ, nhưng tất cả mọi người đều có thể nhìn ra, lúc ấy Phương Minh đã có thực lực khiến nhà họ Mục khó giải quyết.
Một màn triệu hoán Bổ Thiên Chí Tôn ở nhà họ La năm ấy đã khiến không ít người nhớ mãi không quên, ai cũng không thể biết chắc được Phương Minh còn lá bài tẩy như vậy hay không, đây cũng là nguyên nhân vì sao lão tổ nhà họ Mục không dám tự mình ra tay.
Chỉ cần lão tổ nhà họ Mục không dám ra tay, Phương Minh đã tới Địa Cấp hậu kỳ cũng không cần sợ người nhà họ Mục, trên thực tế cân tiểu ly giữa hai phe đã nghiêng về phía Phương Minh.
Mọi người vốn cho rằng trận ước chiến này sẽ diễn ra vào ba năm sau, nhưng ai có thể nghĩ đến, thời gian một năm chưa tới cậu đã bước chân vào cảnh giới Thiên Cấp, hơn nữa còn nắm pháp tắc khó bắt được nhất vào tay, cũng chính là pháp tắc Thời gian.
Quan trọng nhất là rõ ràng còn cách thời gian ước hẹn tới hai năm, nhưng ngay sau khi bước chân vào cảnh giới Thiên Cấp được một tháng đã tới đây thực hiện ước hẹn, loại quyết đoán này khiến đám người ở đây khiếp sợ.
Bởi vì Phương Minh đến khiến đám người trong trấn nhỏ có chút xáo động, ánh mắt mọi người nhìn Phương Minh mang theo vô số thần sắc phức tạp.
Từng bước từng bước.
Chân Phương Minh đạp lên tấm đá xanh, cứ một bước lại một bước đi về phía tổ trạch nhà họ Mục, mà đám người tu luyện ở hai bên vẫn luôn giữ im lặng, chỉ có tiếng bước chân trầm thấp vang lên trong trấn nhỏ.
Từ đầu trấn đến vị trí trung tâm của trấn, cũng chính là tổ trạch nhà họ Mục, Phương Minh đi hết năm phút đồng hồ.
"Hàn tiền bối, Giang tiền bối, sau ngày hôm nay, hai ngài có thể yên nghỉ được rồi."
Nhìn tổ trạch vô cùng yên tĩnh của nhà họ Mục, Phương Minh thở ra một hơi dài, tâm tình có chút vi diệu, cậu đã chờ giờ phút này quá lâu, cũng chính từ khoảnh khắc mà cậu phải chạy trốn ra nước ngoài, không có giờ phút nào cậu không nghĩ đến chuyện giết tới gia môn nhà họ Mục.
"Hôm nay qua đi, nhà họ Mục sẽ bị xoá tên hoàn toàn."
Đôi mắt Phương Minh có vẻ hung ác, đều nói oan có đầu nợ có chủ, nhưng lúc này nhất định cậu sẽ không bỏ qua cho bất kỳ tộc nhân dòng chính nào của nhà họ Mục.
"Nhà họ Mục, ta tới."
Phương Minh cũng không đứng yên trước cửa lớn của nhà họ Mục quá lâu, thậm chí sau khi cậu mở miệng nói ra những lời này còn trực tiếp nhấc chân đạp về phía cửa lớn nhà họ Mục.
Rầm!
Cửa lớn của tổ trạch nhà họ Mục rơi thẳng xuống, mà bảng hiệu cũng rơi xuống đất, vỡ thành hai nửa.
Một màn này khiến đám người đang vây xem bên ngoài ngẩn ngơ.
Mặc dù biết ân oán giữa Phương Minh cùng nhà họ Mục rất sâu, nhưng lúc này không phải nên giữ vững chút phong độ sao? Trước thông báo tên họ, ví như nói một câu "Phương Minh ta đến để thực hiện ước hẹn" hoặc nếu bá đạo hơn một chút thì: "Phương Minh ở đây, người nhà họ Mục mau ra đây nhận lấy cái chết."
Thế nhưng hành động không nói hai lời lập tức trực tiếp tiến lên đập phá cửa chính nhà người ta, tràng diện này thật sự là ngay cả nghĩ bọn hắn cũng chưa từng nghĩ tới.
Không để ý sự khiếp sợ của đám người sau lưng, trên mặt Phương Minh lộ ra dáng tươi cười, bởi vì một đạp này phá lệ khiến cậu nguôi giận.
"Người nhà họ Mục lăn ra đây chịu chết đi."
Tiếng rống giận dữ từ trong cổ Phương Minh truyền ra, cậu đã chờ giờ phút này lâu lắm rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận