Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 1072: Tiểu Hắc phát uy (2)

Chương 1072: Tiểu Hắc phát uy (2)
"Thầy Tề, hai người này không phải học sinh của lớp A chúng ta nhưng nằng nặc đòi vào phòng học, hơn nữa còn mang theo sủng vật, hành động này căn bản không hề đặt học viện chúng ta vào mắt, học viện là nơi thần thánh như vậy, với tư cách là lớp trưởng lớp A trò đã cố ngăn cản bọn họ, kết quả ngược lại còn bị giễu cợt."
Sắc mặt Tề Quân trầm xuống, trên thực tế hắn ta đã sớm nghe thấy chuyện bên này cũng biết rõ rõ ràng ràng, chẳng qua là hắn ta cố ý làm bộ như bản thân không biết gì mà thôi.
"Trương Tư Hàn, đây là người thân của cậu sao?"
Ánh mắt Tề Quân trực tiếp quét về phía Trương Tư Hàn, trầm giọng nói: "Cậu cho rằng học viện là nơi nào? Đừng tưởng rằng cậu có một chút thiên phú là có thể cậy tài khinh người, tôi nói cho cậu biết, con đường tu luyện không bao giờ thiếu thiên tài, ở học viện tu luyện, cậu là rồng cũng phải cuộn lại cho tôi, là hổ cũng phải cho ngồi xuống cho tôi."
Trương Tư Hàn không nói một lời, bởi vì cậu biết vị giáo viên này có ý nhằm vào cậu, cho dù bản thân có cãi lại cũng không có ích gì.
"Ngày hôm nay tôi sẽ cho cậu một bài học để đời, để cậu hiểu cái gì gọi là nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên."
Tề Quân là Địa Cấp tầng hai, lúc này khí cơ tập trung vào Trương Tư Hàn, lấy thực lực của Trương Tư Hàn làm sao có thể chống đỡ nổi, trong nháy mắt sắc mặt cậu ta tái nhợt, trên mặt có mồ hôi lớn chừng hạt đậu lả tả xuất hiện.
"Thầy này, đây đều là lỗi của tôi, không có liên quan gì tới Tư Hàn."
Tần Tuyết thấy sắc mặt người yêu mình tái nhợt, vẻ mặt trở nên bối rối, cô ấy không biết nội tình bên trong, thật sự cho rằng do bản thân mình mang tới phiền phức cho người yêu vì thế mới vội mở miệng giải thích.
"Đương nhiên là lỗi của cô, nếu không phải do cô làm sao có thể có việc này, loại người bình thường như cô không có tư cách xuất hiện ở bên trong học viện tu luyện của chúng tôi."
Lý Giai Kỳ lạnh lùng mở miệng, mà giờ khắc này ở xung quanh cũng có không ít học sinh lớp A tề tụ, sau khi những học sinh này nghe thấy những lời Lý Giai Kỳ nói, không có một người nào lộ ra ý phản bác, bởi vì trong lòng bọn họ cũng cho là như vậy.
Bọn họ là người tu luyện, tương lai nhất định là người có tiền đồ vô lượng, người thường không cách nào so sánh với bọn họ, hai người vốn chính là một trời một vực.
Sắc mặt Tần Tuyết lại tái nhợt, mà trong mắt Trương Tư Hàn lại mang theo lửa giận, chỉ là bản thân cậu ta còn đang bị khí cơ của Tề Quân tập trung, khiến cậu ta không thể nói thành lời, ngay cả nhúc nhích môi một chút cũng không được.
Chẳng qua, điều đó không có nghĩa là ở đây không có người nào có thể thay đổi kết cục này.
Tiểu Hắc vẫn được Tần Tuyết ôm vào trong ngực, an tĩnh híp mắt phảng phất như đã ngủ thiếp đi, tại thời khắc này đột nhiên mở mắt, một đạo hắc quang chợt lóe, thời điểm xuất hiện lần nữa nó đã tới trước mặt Tề Quân.
"Một con súc sinh lông lá cũng dám kiêu ngạo?"
Tề Quân cũng không đặt Tiểu Hắc vào trong mắt, chỉ đơn giản vỗ một chưởng tới, thế nhưng ngay sau đó đột nhiên một cảm giác đau đớn kéo tới, khiến vẻ mặt hắn trở nên vặn vẹo.
Bàn tay của hắn trực tiếp bị cào nát một nửa, thậm chí còn có hai ngón tay rơi xuống đất, máu tươi không ngừng thuận theo ngón tay đứt chảy xuống.
Vậy mà chuyện này còn chưa dừng lại như vậy!
Tiểu Hắc lại đánh ra một trảo nữa, một trảo này đánh thẳng đến đầu của hắn, nếu như thực sự bị nó đánh trúng đoán chừng cả đầu hắn đều phải nở hoa.
Giờ khắc này rốt cục Tề Quân cũng cảm thấy sợ hãi, trên mặt hiện lên vẻ hoảng loạn, thế nhưng tốc độ của tiểu Hắc quá nhanh, căn bản là hắn ta không kịp phản ứng lại chút nào.
"Dừng tay!",
Một tiếng rống lớn truyền đến, móng vuốt của tiểu Hắc bị giọng nói này ảnh hưởng nên lệch đi vài phần, cuối cùng chỉ tước mất nửa da đầu của Tề Quân, nhưng cho dù như vậy cũng đã khiến đám người ở đây nhìn mà ngẩn người.
Hai cô gái là Tần Tuyết cùng Trương An Nhàn lại càng ngây ngẩn cả người, nhất là Trương An Nhàn, nghĩ tới lúc trước bản thân còn muốn sờ móng vuốt của tên nhóc đáng yêu giống quả cầu đen trắng này, lại cảm thấy run rẩy một chút.
"Yêu thú từ đâu tới, dám gây sự trong học viện."
Một ông lão từ trong hư không xuất hiện tại nơi này, mà thấy ông lão ấy, Tề Quân vội vã khóc cứu: "Phó viện trưởng, cứu tôi."
Phó viện trưởng của học viện tu luyện là cường giả Địa Cấp hậu kỳ, toàn bộ học viện tu luyện Ma Đô tổng cộng có sáu vị Phó viện trưởng, nhưng người quản chuyện chân chính chỉ có ba vị, bởi vì ba vị này mới là người ra mặt, về phần ba vị khác lại thuộc về giới tu luyện, những người ấy chịu trách nhiệm về chuyện dạy học nhiều hơn.
Viện trưởng của học viện Ma Đô là một vị cường giả Thiên Cấp, chỉ có điều đương nhiên cường giả cấp bậc này không thể quản lý việc vặt của học viện được, cũng không chịu trách nhiệm dạy học, chỉ tồn tại trong trường với tác dụng tượng trưng học như vậy.
Cho nên, Phó viện trưởng trước mắt này chính là người cầm quyền chân chính trong học viện.
Rống!
Tiểu Hắc đứng trên mặt đất, ánh mắt nhìn chằm chằm ông lão, không hề sợ hãi, một cặp móng đang dính chặt trên mặt đất, vẫn duy trì trạng thái công kích.
"Phó viện trưởng đại nhân, ngài phải làm chủ cho tôi!"
Tề Quân đưa tay che da đầu máu tươi dầm dề, thế nhưng bàn tay vì bị đứt ngón mà không ngừng co quắp, cả người cực kỳ bi thảm, với tư cách là giáo viên trong học viện tu luyện, còn chưa chính thức giảng dạy đã thụ thương nặng, lại còn bị một con yêu thú đánh thành như vậy ngay trước mặt nhiều học sinh như thế, không nói chuyện vết thương kia năng tới mức phải tốn một thời gian rất dài mới có thể khôi phục, cho dù có thể phục hồi như cũ cũng không còn mặt mũi nào tiếp tục đảm nhiệm chức vị giáo viên.
"Yêu thú này là ai mang tới?"
Ánh mắt Cao Tể Hoành đảo qua toàn trường, cuối cùng rơi vào trên người Tần Tuyết, mà thấy Cao Tể Hoành đưa mắt nhìn về phía Tần Tuyết, Tiểu Hắc lại gầm thét lên, đồng thời nhảy ra chắn trước mặt Tần Tuyết.
Rống!
"Làm tổn thương giáo viên trong học viện ta, không thể để ngươi sống nữa."
Cao Tể Hoành nhìn Tiểu Hắc, trong mắt có sát khí, học viện tu luyện sẽ không chủ động trêu chọc yêu thú, nhưng con yêu thú này chủ động xông vào học viện gây sự, hơn nữa còn có thực lực Địa Cấp hậu kỳ, hắn ta hoàn toàn có thể dựa vào lý do này chém giết con yêu thú ấy đi, tinh đan của yêu thú Địa Cấp hậu kỳ là thứ có giá trị phi phàm đấy.
"Viện trưởng, nó không phải yêu thú, nó chỉ là sủng vật thôi."
Tần Tuyết biện giải, chẳng qua Cao Tể Hoành làm sao có thể đặt một cô gái bình thường vào trong mắt, giơ tay phải lên trực tiếp giam cầm Tiểu Hắc, tuy rằng đều là Địa Cấp hậu kỳ nhưng hắn ta đã là Địa Cấp tầng chín, mà Tiểu Hắc lại chỉ mới tương đương với thực lực Địa Cấp tầng bảy.
"Mang yêu thú vào trường học đả thương người, bắt hết ba người này lại cho lão phu, chờ lão phu điều tra rõ ràng sẽ quyết định nên xử phạt như thế nào."
Giọng nói của Cao Tể Hoành truyền ra, ngay sau đó bên cạnh lập tức có mấy giáo viên xuất hiện, muốn bắt ba người Tần Tuyết cùng Trương An Nhàn còn có Trương Tư Hàn, mà chính bản thân hắn ta thì lại đưa tay chuẩn bị bắt lấy Tiểu Hắc.
"Khụ khụ, Cao lão đầu, ta khuyên ngươi không nên ra tay, có ít người, không phải ngươi có thể động."
Một tiếng ho khan vang lên, lại một ông lão xuất hiện, ông lão này xuất hiện ở trước mặt Tần Tuyết, chỉ vừa trừng mắt đã khiến mấy vị giáo viên kia không dám tiến thêm một bước.
Đừng đùa, vị này cũng là một trong những Phó viện trưởng của học viện, mặc dù không quản chuyện trong học viện nhưng người ta có thực lực Địa Cấp tầng chín, không phải người mà đám bọn họ có thể đắc tội.
Thấy ông lão mặc áo trắng xuất hiện, Cao Tể Hoành nhướng mày, nói: "Thế nào, bọn hắn đả thương người trong học viện, lão phu thân làm Phó viện trưởng chẳng lẽ còn không đủ tư cách để xử phạt bọn họ sao? Cho dù sau lưng mấy người kia có địa vị lớn tới cỡ nào lão phu cũng không sợ hãi."
Cao Tể Hoành nói lời này là có nền tảng đấy, đầu tiên viện trưởng là cường giả Thiên Cấp, hơn nữa phía sau học viện còn có phía trên chống lưng, căn bản không sợ bất kỳ thế lực nào.
"Đúng không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận