Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 665: Hai cha con quật cường (2)

Chương 665: Hai cha con quật cường (2)
Nghĩ tới đây, trong mắt Phương Minh có tia sáng lạnh lẽo, nhà họ Mục không cách nào tự mình ra tay, liền mượn dùng lực lượng thế tục, vậy mình trước hết lợi dụng lực lượng thế tục chơi đùa với nhà họ Mục thật tốt đi.
"Tôi ở đồn công an Bắc Môn, một lát nữa ông sắp xếp một luật sư tới xử lý chuyện ở đây đi."
Phương Minh lấy điện thoại di động ra gọi một cuộc điện thoại, đợi sau khi cúp điện thoại, trực tiếp quay qua nói với hai cha con Hoa Bác Văn cùng Hoa Minh Minh: "Chú Hoa, Hoa Minh Minh, chúng ta đi trước đi."
"Đi, đi đâu? Sự tình còn chưa giải quyết đã muốn đi?" Vẻ mặt Tôn Lượng tràn đầy khinh thường, thì thầm nói: "Đồng chí cảnh sát, có người đánh người xong muốn bỏ chạy."
Trên thực tế, không cần Tôn Lượng thì thầm, cảnh sát lúc trước răn dạy Hoa Minh Minh đã đứng ở cửa, lúc này đi tới trước mặt của Phương Minh, nghiêm túc nói: "Các người là người nhà của Hoa Minh Minh đúng không? Chuyện của hắn không chỉ là đánh nhau đơn giản như vậy, phải xem người bị hại bên kia xử lý như thế nào, nếu như đối phương nghiệm thương đạt tới trình độ thương tổn nhất định, đó chính là án hình sự phải tạm giam trước."
Phương Minh cười cười, nếu hắn nói ra lời như vậy, vậy thì khẳng định có nắm chắc có thể đưa Hoa Minh Minh ra khỏi đồn công an.
"Ai là cậu Phương?"
Không tới mười giây, cầu thang tầng hai truyền đến tiếng bước chân, một vị cảnh sát rõ ràng có dáng dấp lãnh đạo từ phía trên đi xuống, sau khi thấy đoàn người Phương Minh, mở miệng dò hỏi.
"Là tôi."
"Cậu Phương khỏe chứ? Án kiện lần này tôi đã được đến phía trên thông báo cho, hiện tại ngài có thể dẫn theo Hoa Minh Minh rời khỏi, chẳng qua không thể rời khỏi Ma Đô, trước khi án kiện trong hồ sơ được kết án, phải bảo đảm có thể gọi tới bất cứ lúc nào."
Sở trưởng đồn công an vừa thốt lên xong, đám người Tôn Lượng liền không cam lòng.
"Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì thả hắn đi?"
"Có phải cảnh sát các người đều đã bị bệnh hay không, hắn đả thương chúng tôi, còn đánh người ngay khi ở trong đồn công an, sao có thể thả hắn rời khỏi?"
"Luật sư của chúng tôi sẽ đến ngay lập tức, nếu như các người dám để cho hắn chạy thoát, đến lúc đó liền kiện luôn cả đồn công an các người."
Cái loại phú nhị đại như Tôn Lượng cũng không sợ một sở trưởng đồn công an, chẳng qua cũng giống vậy, ở Ma Đô cái chỗ này, sở trưởng đồn công an cũng không để đám người có tiền bình thường vào trong mắt, cho dù là công ty được đưa lên thị trường bình thường bọn họ còn không sợ, dù sao tùy tiện tìm một cao ốc ở Ma Đô có thể có khoảng chừng mười công ty được đưa lên thị trường.
"Bản sở dựa theo quy chế điều lệ chấp pháp, các người muốn kiện lúc nào cũng được, án kiện này còn chưa định tính, các người có phải người bị hại hay không còn chưa nhất định, đều đừng lẩm bẩm nữa cho tôi, các người theo tôi đi vào ghi âm một phần khẩu cung cặn kẽ."
Sở trưởng đồn công an vung tay lên, liền trực tiếp đẩy đám người Tôn Lượng vào trong phòng thẩm vấn, Hoa Bác Vinh nhìn về phía Phương Minh, "Chúng ta cứ đi như vậy không có chuyện gì chứ?"
"Chỉ là tạm thời có thể rời đi, liền tương đương với nộp tiền bảo lãnh, chẳng qua chú cứ yên tâm, vụ án này cháu sẽ xử lý tốt."
Ánh mắt của Phương Minh nhìn Hoa Minh Minh, kỳ thực tính chất của vụ án này cũng không lớn, tối đa cũng chỉ xếp vào một loại án trật tự trị an mà thôi, thật muốn vạch mặt cùng lắm cũng chỉ là chuyện nhốt mấy ngày, mà sở dĩ vị sở trưởng này sẽ thả người, đó là bởi vì hắn mới vừa gọi một cuộc điện thoại cho Phó Thiên Dưỡng.
Mình là thần tử Giáo Hội, mà dính đến tôn giáo, phía trên có bộ phận chuyên xử lý những chuyện này, bộ phận này có quyền lực không nhỏ, hiển nhiên là trực tiếp gọi điện thoại cho đồn công an, lúc này người sở trưởng kia mới sẽ thả người.
"Đi thôi."
Phương Minh thấy Hoa Minh Minh còn đứng tại chỗ, trừng mắt liếc hắn một cái, Hoa Minh Minh bĩu môi, tự mình đi thẳng ra phía bên ngoài, không để ý tới lão gia tử nhà mình, Hoa Bác Vinh cũng hừ lạnh một tiếng, nhưng nghĩ tới lúc trước là mình trách lầm con mình, cuối cùng cũng không nói gì thêm.
Ngày hôm sau!
Phương Minh rời khỏi nhà họ Hoa, Hoa Minh Minh theo phía bên hắn, đối với chuyện Hoa Minh Minh không muốn đợi ở nhà, Phương Minh cũng hiểu.
Hai cha con Hoa Minh Minh cùng Hoa Bác Vinh còn đang tranh hơn thua, chú Hoa không thể vứt bỏ mặt mũi nhận lỗi với con mình, đương nhiên cũng là bởi vì hình tượng trước đây của Hoa Minh Minh trong lòng chú Hoa chính là một thằng bại gia tử.
"Phương Minh, hiện tại chúng ta đi đâu?"
Hoa Minh Minh nhìn về phía Phương Minh, con ngươi của Phương Minh ngưng lại, người ta đưa lễ mà không đáp trả thì quá không lễ phép. Nếu người nhà họ Mục đã ra tay với một nhà chú Hoa, hắn cũng phải cho nhà họ Mục một chút kinh hỉ.
"Đi Lục Gia Khẩu."
Lục Gia Khẩu, tòa nhà trung tâm Ma Đô!
Theo trước đây Phương Minh giải quyết âm mưu của lũ Nhật Bản, sau đó toàn bộ Lục Gia Khẩu khôi phục sự yên lặng, mấy công ty cũng đều đang vững bước phát triển, nhưng mà cũng chính vào lúc này, khu vực làm việc của tầng cao nhất tòa nhà trung tâm, lại bị bảo vệ báo cho biết không cho người ngoài thuê nữa, cho dù là công ty nhà ai, bỏ ra bao nhiêu tiền, đều không thể đi vào bên trong.
Khi Phương Minh cùng Hoa Minh Minh hai người đón xe đi tới cửa tòa nhà, một người đàn ông trung niên mặc tây trang thấy Phương Minh từ trên xe bước xuống, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, bước nhanh tới đón.
"Phương Minh."
"Chú Trần."
Người đàn ông trung niên không phải là ai khác, chính là cha Trần Trạch Trần Kiến Quân, trước đây Phương Minh đã từng đến thăm hỏi công ty của hắn, mà Trần Kiến Quân với tư cách là một trong số ít người biết bí mật trận đại chiến phong thủy của tòa nhà Ma Đô, đương nhiên cũng biết bản lĩnh của Phương Minh.
"Chú Trần, người đều đến đông đủ đi."
"Đều đến đông đủ, dựa theo cháu nói, từ một tháng trước cũng đã tìm xong rồi, những người này đều cực kỳ đáng tin, không có vấn đề."
"Đi, chúng ta liền đi lên xem một chút."
Phương Minh gật đầu, Trần Kiến Quân ở phía trước dẫn đường, ba người đi thẳng tới một thang máy chuyên dụng ở phía trong.
"Làm trò gì vậy, thần thần bí bí như vậy?"
Hoa Minh Minh theo ở phía sau nhỏ giọng thầm thì, hắn bị Phương Minh đưa đến nơi này, nhưng căn bản Phương Minh vẫn chưa nói cho hắn biết tới nơi này để làm gì.
Thang máy trực tiếp dừng lại ở tầng trên cùng, Trần Kiến Quân móc thẻ ra vào chuyên dụng ra, quét thẻ mở cửa thủy tinh, sau khi cửa thủy tinh mở ra, Hoa Minh Minh thấy cảnh tượng bên trong, trên mặt lộ ra vẻ khiếp sợ.
Một màn hình hiển thị cỡ lớn được đặt ở đó, mà ở trên mặt của màn hình hiển thị này thì có thêm đủ loại đường cong số liệu chập chờn, phía dưới màn hình, là một vài nhân viên công tác đang đang điều khiển máy vi tính.
Cho dù có kém hiểu biết tới mức nào, Hoa Minh Minh cũng đã từng nhìn thấy loại cảnh tượng này trên ti vi, thương nhân chứng khoán, cho dù là đoàn đội chuyên nghiệp chuyên môn mua vào cùng bán ra cổ phiếu cũng không gì cái này.
"Phương Minh, cậu muốn đầu tư cổ phiếu?"
Hoa Minh Minh hơi kinh ngạc, cổ phiếu thứ này tất cả mọi người đều có thể chơi, nhưng đoàn đội cùng thiết bị chuyên nghiệp như vậy, không giống những nhà đầu tư bình thường, đây là "thao bàn" cổ phiếu, cái gọi là "thao bàn" cũng chính là đại lý, thời thời khắc khắc nắm vững hướng đi của thị trường, không ngừng mua vào cùng bán ra, kiếm lợi nhuận từ chênh lệch giá theo thời gian.
Phương Minh không trả lời vấn đề của Hoa Minh Minh, trực tiếp đi vào bên trong, đi tới một gian phòng làm việc, khi Phương Minh đi vào căn phòng làm việc này, những nhân viên công tác đang chăm chú theo dõi giao động trên thị trường chứng khoán kia, đều ném tới ánh mắt tò mò.
Những nhân viên công tác kia đều là nhân tài trong giới tài chính, lương một năm đều là con số chục vạn đấy, vốn bọn họ chịu sự quản lý của nhiều công ty tài chính khác nhau, thậm chí còn có người là nhân viên công vụ, nhưng ngay một tháng trước, bọn họ được người khác dùng lương cao đào qua đây, có rất nhiều người bị cấp trên phái đến nơi đây, nghe nói là muốn tham gia một nhiệm vụ rất quan trọng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận