Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 807: Tiêu Ngọc Nhi chân chó

Chương 807: Tiêu Ngọc Nhi chân chó
Mặt kính to lớn phản xạ ánh trăng tạo thành một quang ảnh ở sườn núi cách đó không xa, mà theo ánh trăng cùng ngôi sao biến động, vị trí quang ảnh này cũng di động theo.
Ánh mắt đám người Quyền Hoằng đều nhìn chăm chú vào đoàn quang ảnh kia, có thể tìm ra vị trí lăng mộ của Huệ Đế hay không thì phải nhìn một lần này.
"Cửu tinh lưu chuyển, trăng sáng định ảnh, trách không được phải vào núi ngay trong đêm."
Phương Minh thấy một màn như vậy, trên mặt lộ ra dáng vẻ bừng tỉnh đại ngộ, cuối cùng thì cậu cũng hiểu vì sao phải vào núi suốt đêm như vậy rồi.
"Phương Minh, có cách giải thích nào sao?" Lăng Phong đang đứng bên cạnh hiếu kỳ hỏi.
"Đương nhiên là có." Phương Minh gật đầu, đáp: "Nếu như tôi không đoán sai, sợ rằng trong lăng mộ của Huệ Đế này cũng không đơn giản, chỉ có thể đi vào từ cửa vào, mà sở dĩ cần phải lựa chọn thời gian, cũng là vì chỉ có giờ khắc này mới có hiện tượng thiên văn cửu tinh lưu chuyển xuất hiện."
"Cửu tinh lưu chuyển?"
"Cửu tinh lưu chuyển là một loại hiện tượng thiên văn, chín ngôi sao này tương đối đặc thù, chỉ khi rạng sáng mới sẽ xuất hiện, mà chín ngôi sao này đối ứng với chín phương vị trong phong thủy, mà cứ mỗi mấy tháng sẽ có một khoảng thời gian chín ngôi sao này bao quanh ánh trăng, nhìn giống như một vòng tròn vậy."
Lăng Phong vẫn có chút không hiểu, cái này có quan hệ gì cùng lăng mộ của Huệ Đế đây?
Dường như đã nhìn ra Lăng Phong còn ngờ vực chưa hiểu, Phương Minh cười cười, nhẹ giọng nói: "Khi người cổ đại lựa chọn lăng mộ thường rất chú ý tới phong thủy, mà thân làm đế hoàng đương nhiên Huệ Đế càng không ngoại lệ, từ khi lựa chọn vùng đất cùng cửa vào đã phải trải qua quá trình xác định phong thủy, đương nhiên cũng sẽ bố trí cơ quan bên trong."
"Nếu như là bọn trộm mộ, tự nhiên tùy tiện đào một cái hố thông vào là được rồi, cũng không để ý có thể hủy diệt lăng mộ hay không, chỉ có mấy đội khảo cổ mới chọn đi vào từ cửa vào, mà đương nhiên mấy người Quyền Hoằng bọn họ không phải đội khảo cổ, thế nhưng vẫn phải tìm được cửa vào là vì lăng mộ Huệ Đế tương đối đặc thù."
Lăng Phong đã hiểu một chút, đáp: "Tôi hiểu được, bình thường trong lăng mộ của đế hoàng hay có cơ quan rậm rạp, giống như lăng mộ của Thủy Hoàng vậy, đến hiện tại ngay cả đội khảo cổ cũng không thể đi vào triệt để, nhưng Huệ Đế lại khác, Huệ Đế đã chuẩn bị để sống lại, như vậy tất nhiên cần phải có người đến đánh thức hắn, cho nên khẳng định lăng mộ của hắn có một con đường có thể trực tiếp thông đến phòng chính trong lăng mộ, hơn nữa còn sẽ không có nguy hiểm gì."
"Không sai."
Phương Minh gật đầu, đúng là đám người Quyền Hoằng đang tìm kiếm lối vào an toàn kia, hiển nhiên phương pháp bọn họ sử dụng này chính là do tổ tiên của bọn họ lưu lại, hoặc là căn cứ những ghi chép của tổ tiên lúc trước mà nghĩ ra phương pháp xử lý.
Dường như vì nghiệm chứng lời nói của Phương Minh, sau khi mười lăm phút đồng hồ trôi qua, quang ảnh tấm gương kia phản xạ ra không còn di chuyển nữa, lúc này cửu tinh trên bầu trời cũng cố định ở bốn phía mặt trăng, vừa vặn tạo thành một vòng tròn.
"Phương vị được xác định, chính là chỗ đó."
Trên mặt Trương lão đầu cũng có vẻ vui mừng, chẳng qua khi hắn ngẩng đầu nhìn đến vị trí ánh trăng sáng dừng lại, vẻ mặt có chút lúng túng, bởi vì ánh trăng đã phản xạ tại vách đá của một ngọn núi.
"Thiết kế cửa vào lăng mộ trên đá vách của ngọn núi, hẳn là khả năng rất lớn, bởi vì thiết kế như vậy, khi mưa làm xói mòn đất cũng không dễ lộ ra cửa vào, chỉ có điều muốn đào thông cũng không phải chuyện dễ dàng."
Vương lão mở miệng, ngọn núi kia cao cỡ hai ba trăm mét, mà vị trí ánh trăng phản xạ là nơi có độ cao khoảng một trăm mét so với chân núi, điều này cũng có nghĩa là muốn đi vào, nhất định phải để người đào thông từ đỉnh núi xuống, lại dùng máy móc khoan thành động.
"Cửa vào tuyệt đối không phải cửa chết, hẳn bên trong đã được đào rỗng rồi, cứ như vậy muốn đào thông cũng không tính là quá khó khăn, tôi lập tức sắp xếp người đi đào."
Quyền Hoằng bắt đầu phân phó thuộc hạ của hắn hành động, những thuộc hạ này của hắn đã phải trải qua quá trình bồi dưỡng đặc thù, mười mấy người đàn ông đầu tiên là chạy đến đỉnh của ngọn núi đối diện, lắp đặt dây thừng cẩn thận xong, sau đó cột một đầu dây thừng vào trên người mình, mang theo công cụ bắt đầu đu xuống phía dưới núi.
Đèn pha, chùy sắt...
Toàn bộ đội ngũ ngay ngắn giống hệt với đội thi công, đương nhiên nếu muốn tìm được cửa vào còn phải cần một khoảng thời gian, về phần những người khác thì bắt đầu dựng trại ngay dưới chân núi đó.
Đương nhiên Phương Minh ở chung một lều với Lăng Phong, đi suốt một ngày, mọi người đều mệt mỏi, sau khi dựng trại xong, để lại mấy người phụ trách gác đêm, những người khác đều tự đi vào lều của mình nghỉ ngơi.
Một đêm bình yên!
Sáng sớm hôm sau.
Phương Minh từ trong lều đi ra, lấy cảnh giới bây giờ của cậu cho dù một ngày không ngủ cũng không có bất cứ vấn đề gì, chỉ là vừa đi ra khỏi lều vải đã gặp Tiêu Ngọc Nhi.
Lúc này Tiêu Ngọc Nhi mới từ bên ngoài doanh trại đi tới, trên tay còn có một cái rổ, bên trong có một số măng cùng nấm rừng mới hái.
"Phương... Cậu Tần, một lát nữa có muốn ăn chung với chúng tôi không? Tôi có hái một chút nấm và măng rừng, chuẩn bị làm bữa sáng." Tiêu Ngọc Nhi thấy Phương Minh, trên mặt đầu tiên là lộ ra vẻ sợ hãi, sau đó lại cưỡng ép lộ ra dáng tươi cười, nói.
"Được, một lát nữa tôi sẽ tới."
Phương Minh gật đầu đáp ứng, cậu biết sở dĩ Tiêu Ngọc Nhi nịnh bợ mình như vậy là vì mục đích riêng, hẳn chính là hy vọng sau khi tiến vào lăng mộ của Huệ Đế, nếu như gặp phải ngoài ý muốn gì bản thân mình có thể quan tâm một chút. Mà đối với Tiêu Ngọc Nhi, quả thật cậu cũng có một loại cảm giác thân cận, nếu như có thể giúp cậu sẽ không ngại giúp một chút.
Hơn nữa đối với một người như Tiêu Ngọc Nhi, có thể tự mình lên núi hái cái nấm vào lúc sáng sớm như vậy, khiến cậu cảm thấy có chút khó tin, người tu luyện trời sinh đã có cảm giác địa vị hơn người, rất nhiều người tu luyện cho dù chỉ là Nhân Cấp tầng một, vẫn luôn sống cuộc sống cẩm y ngọc thực, đương nhiên căn bản sẽ không tự mình làm loại chuyện giặt quần áo nấu cơm này.
Mượn Phương Minh đến nói, mặc dù cậu lớn lên ở nông thôn, thế nhưng từ nhỏ sư phó cậu chưa từng bắt cậu phải làm mấy cái chuyện vặt này, chỉ nói cậu dồn hết tâm tư vào chuyện tu luyện thôi.
Cho nên nhìn thấy Tiêu Ngọc Nhi còn biết tự mình làm cơm, điều này khiến ấn tượng của cậu đối với Tiêu Ngọc Nhi lại cao vài phần.
Trên vách đá, thuộc hạ của Quyền Hoằng còn đang đào móc, đất đá thuận theo vách núi lăn xuống, điều may mắn nhất là vị trí này là khu vực trung tâm của núi Thiên Nhạc, rất hiếm người đến đây, nên không đến mức bị người phát hiện ra.
"Dựa theo tiến độ này, hẳn là đến xế chiều hôm nay đã có thể khai quật được cửa vào."
Trong lòng Phương Minh có phán đoán, lấy nhân lực của người thời đó, hẳn cũng không thể lấy được tảng đá quá lớn để chặn lối vào, tối đa cũng chỉ khoảng 2~3m mà thôi, mà lấy cường độ máy móc công nghiệp hiện tại, nửa ngày đã đủ để đào thông, phải biết rằng lúc này Quyền Hoằng chuẩn bị rất đầy đủ, thậm chí còn khiêng cả máy phát điện lên đây.
Đánh răng, rửa mặt, đi ngoài...
Sau khi giải quyết xong những việc vặt này, Phương Minh đi về phía lều vải của mấy người Tiêu Ngọc Nhi, bởi vì dính đến con gái, lều vải của đám người Tiêu Ngọc Nhi ở phía ngoài cùng bên trái doanh trại, mà giờ khắc này ở trước lều đã dựng lên một giá gỗ tạm thời để đặt bếp lò, phía trên có đặt một cái nồi sắt, hơi nước không ngừng bốc lên từ trong nồi, tản ra hương vị thơm mát.
Trong nồi đang nấu cá bắt được từ con suối dưới chân núi, mặc dù không lớn, nhưng thắng ở tươi mới, lại thêm nấm và măng dại phối hợp, khiến nồi canh cá tản ra hương vị say lòng người.
Lúc này mấy thuộc hạ Lý Như dẫn theo đang giương mắt đứng ở trước nồi sắt, chờ cô chủ nhà mình cùng cô Tiêu Ngọc Nhi ăn xong lại đến phiên bọn họ, mùa đông trong núi sâu vô cùng lạnh lẽo, tuy rằng lều vải cũng đủ giữ ấm, nhưng sau khi thức dậy cả người vẫn còn có chút cứng ngắc, lúc này có thể uống một chén canh nóng thật sự là chuyện thoải mái cùng ấm bao tử nhất.
"Mùi thật thơm."
Phương Minh cười cười đến gần, khi Lý Như cùng thuộc hạ của cô ấy nhìn thấy Phương Minh, trên mặt có vẻ kinh ngạc, mấy vị thuộc hạ kia càng quá hơn, dùng ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm Phương Minh, ngược lại Tiêu Ngọc Nhi vội vã đứng lên, cầm lấy cái ghế xếp nhỏ dưới mông, sau đó trực tiếp dùng tay áo lau lau vài cái, cao hứng hô lên: "Cậu Phương đến, cậu nhanh ngồi, để tôi múc cho cậu một chén canh."
"Đa tạ."
Phương Minh cũng không khách khí, đặt mông ngồi xuống, liền nghênh ngang như vậy chờ Tiêu Ngọc Nhi múc canh cá cho hắn, mà biểu hiện của Tiêu Ngọc Nhi lại khiến Lý Như cùng thuộc hạ của cô ấy mở rộng tầm mắt.
"Cậu Tần có thể nể mặt mà uống canh tôi nấu, đó là vinh hạnh của tôi."
Trong giọng nói của Tiêu Ngọc Nhi không chỉ tràn đầy nịnh bợ với Phương Minh, toàn bộ cử động cũng vô cùng chân chó, mấy thuộc hạ của Lý Như nhìn Tiêu Ngọc Nhi múc toàn bộ số cá còn lại trong nồi sắt vào trong cái bát kia, cũng không biết nên nói cái gì.
Mấy con cá suối này là do bọn họ phải xuống suối bắt từ sáng sớm đấy, mặc dù mặc áo da, nhưng loại khí trời này mà phải xuống suối bắt cá, khỏi phải nói lạnh tới cỡ nào, vốn cho rằng bản thân còn được hưởng chút ít, nhưng bây giờ trong nồi lại chỉ còn chút măng với nấm mà thôi.
"Cảm ơn."
Phương Minh cười cười nhận lấy bát đũa Tiêu Ngọc Nhi đưa tới, Tiêu Ngọc Nhi vừa nghe thấy lời này, vội vã xua tay, "Không cần cám ơn, không cần cám ơn, cậu Tần từ từ dùng, nếu như còn chưa đủ, tôi lại gọi bọn họ bắt thêm chút cá nữa tới đây."
"Không cần, tôi chỉ uống một chén là đủ rồi."
Canh cá thực sự rất tươi ngon, nhưng Phương Minh cũng nhận ra được ánh mắt muốn giết người của mấy tên đàn ông bên cạnh, tuy rằng cậu không thèm để ý, thế nhưng làm người mà, tuyệt đối không thể ăn mảnh.
Lý Như nhìn dáng vẻ chân chó của bạn thân mình, lại nhìn nhìn Phương Minh, cô ấy cũng cảm thấy đầu óc không đủ dùng, bạn thân mình thế nhưng là người mắt cao hơn đầu đấy, cộng thêm lại có một thân bản lĩnh, làm gì đã từng nịnh nọt người nào như thế bao giờ?
Thậm chí lúc trước chính anh trai mình muốn tán tỉnh cô ấy, kết quả sau cùng chính là bị đánh nằm trên giường một tuần lễ mới xuống được.
Uống xong canh cá, Phương Minh liền rời đi.
"Cậu Tần đi thong thả, buổi trưa cũng có thể qua đây cùng ăn."
Tiêu Ngọc Nhi đứng lên đưa mắt nhìn Phương Minh rời khỏi, mà rốt cục thì Lý Như cũng không nhịn được nữa, mở miệng hỏi: "Ngọc Nhi, không phải em coi trọng người này đó chứ? Thế nhưng hắn lớn lên rất bình thường nha, cũng không đẹp trai như anh chị."
"Chị Như, chị không hiểu."
Tiêu Ngọc Nhi lắc đầu, cô ấy cảm thấy cần phải nhắc nhở một chút, lập tức nói: "Có ít người không thể nhìn bề ngoài, nói chung, dùng thái độ tốt đối xử với cậu ấy là không có chỗ hỏng."
"Quên đi, chị nghe em."
Lý Như biết Ngọc Nhi không phải là người bắn tên không đích, mặc dù không rõ ràng vì sao Ngọc Nhi muốn nói như vậy, nhưng nếu Ngọc Nhi đã nói như vậy, vậy cô ấy chỉ cần làm theo là được rồi.
...
Ba giờ chiều, nơi vách núi đột nhiên truyền tới tiếng vang lớn, tiếp sau đó mọi người liền thấy đá lớn lăn xuống từ trên vách núi, một cửa động lớn chừng năm mét xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Rốt cục thì lối vào lăng mộ của Huệ Đế cũng được đào thông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận